Bài viết của Như Nguyện, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-5-2017] Tôi muốn chia sẻ cùng các bạn đồng tu những kinh nghiệm trong tu luyện và thể ngộ của tôi về Pháp mà tôi minh bạch ra trong thời gian mang thai.

Thắc mắc về sự hiện diện của đứa trẻ

Gia đình chồng tôi đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Một năm trước, tôi đã chứng kiến chị gái của chồng trượt ngã trên con đường tu luyện như thế nào sau một thời gian không học Pháp và luyện công vì chị phải chăm hai con còn nhỏ.

Tôi nói với chồng mình: “Chẳng phải những đứa con của chị gái đã tạo nghiệp sao, vì chúng đã can nhiễu tới việc tu luyện của một học viên dù không phải cố ý?”

Chồng tôi trả lời: “Những đứa trẻ không làm gì sai cả. Đó là do người lớn đã không thể vượt qua được những khảo nghiệm của chính họ.”

Chồng tôi nói đúng. Sao tôi có thể hướng ngoại và đổ lỗi cho những đứa trẻ vô tội được?

Không lâu sau, một học viên đưa theo con nhỏ mới tám tháng tuổi tới điểm học Pháp nhỏ của chúng tôi. Cháu bé đáng yêu tới mức tôi không thể rời mắt và điều này đã khiến việc học Pháp của tôi bị xao nhãng. Tôi nhận ra rằng tôi đang để cựu thế lực can nhiễu mình, do đó tôi ngừng việc tập trung vào đứa trẻ và cuối cùng đã vượt qua khảo nghiệm.

Mặc dù đứa trẻ rất ngoan, nhưng mong đợi cháu bé giữ im lặng trong hơn một giờ đồng hồ và không gây ra một tiếng ồn nhỏ là điều không thể. Tôi biết rằng đây chính là khảo nghiệm mà tôi, cha mẹ của em bé và những người khác tại điểm học Pháp nhất định phải vượt qua. Đó là một cơ hội lớn để mỗi chúng tôi đề cao tâm tính của mình trong quá trình này.

Trong một lần khác, cháu bé không chịu rời mẹ. Mẹ của cô bé dịu dàng nói: “Con hãy ra chỗ khác chơi, đừng làm mẹ mất tập trung.”

Đứa bé dường như hiểu những lời mẹ nói và giữ yên lặng.

Sau đó, tôi nhận ra rằng nữ học viên ấy cũng đưa con đi cùng mỗi khi cô ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy không để việc có con can nhiễu tới những việc cô ấy phải làm.

Lo lắng về việc có em bé của tôi là can nhiễu xuất phát từ tâm sợ hãi và lo lắng về điều gì đó không rõ ràng, và cũng do thiếu tín Sư tín Pháp.

Phủ nhận những quan niệm người thường

Vào thời kỳ đầu mang thai, bụng dưới của tôi hơi đau nhẹ mỗi khi bụng bị lạnh. Do vậy tôi vẫn mặc những chiếc áo dài và dày giữa mùa hè nóng nực.

Vì tôi đã kết nối tất cả những vấn đề mà mình gặp phải với việc bị lạnh, tôi thậm chí còn không cho phép chồng mở điều hòa nhiệt độ hay quạt dù cho trời có nóng tới cỡ nào. Khi anh ấy phàn nàn, tôi đổ lỗi cho anh ấy rằng đã quá vô tâm và không chú ý tới sinh mệnh đang nằm trong bụng tôi.

Một lần, nhóm học Pháp nhỏ của chúng tôi chia sẻ về những kinh nghiệm trong tu luyện. Một học viên đề cập tới nghiệp bệnh của chị ấy, bệnh viêm mũi. Chị ấy nói rằng vấn đề này xuất hiện vì khi mang thai chị ấy đã bật điều hòa nhiệt độ, nhưng sau đó chị ấy băn khoăn tại sao vấn đề vẫn mãi tồn tại sau rất nhiều năm.

Tôi gợi ý rằng có lẽ chị ấy cần thay đổi quan niệm của mình. Chị ấy đã tu luyện Đại Pháp trong một thời gian dài, sao vẫn còn nghiệp bệnh được. Tôi nói với chị ấy rằng điều phản ánh trong trường không gian của chị ấy chỉ là giả tướng. Càng sợ điều hòa nhiệt độ ảnh hưởng đến mình, suy nghĩ đó càng can nhiễu đến chị ấy.

Sau đó, chồng tôi đã nhận xét: “Em nói với người khác rằng cần phủ nhận những quan niệm người thường, nhưng bản thân em lại đang ôm giữ chặt những quan niệm người thường của mình.”

Lời anh nói đã thức tỉnh tôi. Thực tế, tôi đã áp dụng những quan niệm người thường và kiến thức y học để chỉ đạo những suy nghĩ và hành động của mình. Tôi đang hành xử giống như một người thường. Sao tôi lại quên mình là một học viên Đại Pháp như vậy?

Khi nhận ra điều này, tôi không còn cảm giác sợ cái lạnh của điều hòa nhiệt độ nữa.

Một vài lần khi chồng nói sẽ tắt điều hòa nhiệt độ và quạt khi tôi ở nhà thì tôi đã ngăn anh ấy lại và khẳng định rằng tôi không còn để tâm tới những chuyện đó nữa.

Đôi lúc tôi cảm thấy đau, nhưng tôi biết sự đau đớn ấy không liên quan gì với máy điều hòa nhiệt độ hay quạt. Ngay sau đó, cơn đau và những triệu chứng khác biến mất.

Không làm theo cách của người thường

Tôi không có nhiều kiến thức về mang thai, nhưng ngay sau khi mang thai, tôi liên tục tìm kiếm thông tin trên mạng Internet.

Sư phụ giảng:

“Xã hội nhân loại dường như đang tiến bộ, nhưng kỳ thực là thoái lùi, càng ngày càng rời xa đặc tính vũ trụ chúng ta.” (Chuyển Pháp Luân)

Tâm trí tôi chứa đựng đầy những kiến thức người thường. Tôi bắt đầu nhận ra rằng những quan niệm này đang kéo tôi ra khỏi con đường trở thành Thần và đưa tôi bước đi trên con đường của người thường, vì tôi đã lựa chọn suy nghĩ và hành động như người thường.

Bất chợt một ý nghĩ lóe lên trong tâm trí tôi: “Tại sao sinh mệnh này lại được an bài sinh ra trong gia đình mình nhỉ? Liệu việc sinh và nuôi dưỡng đứa trẻ có phải là điều tốt nhất tôi có thể làm không?”

Người mẹ nào cũng muốn cho con mình những gì tốt đẹp nhất, nhưng điều người mẹ thực sự mang đến cho con có thể lại không phải là thứ tốt đẹp nhất như họ nghĩ. Nếu người mẹ không minh bạch trong Pháp, cô ấy có thể dẫn đứa trẻ rời xa khỏi sứ mệnh chân chính của nó.

Là học viên, việc chúng ta sinh con không phải vì để chúng có một gia đình, mà là tạo ra một môi trường tu luyện tốt cho chúng.

Sư phụ giảng:

“Con đường đã an bài cho chư vị là [có] nhân tố đó trong vũ trụ được cấp cho chư vị, đảm bảo chư vị sẽ tiến bước.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Chicago năm 2004)

Việc tôi mang thai là do Sư phụ an bài, do đó sinh con và nuôi dưỡng đứa trẻ này cũng là trách nhiệm của tôi khi là một học viên Đại Pháp.

Tôi nhận thức ra rằng bất kỳ suy nghĩ không ngay chính nào cũng có thể gây bất lợi cho sinh mệnh tôi đang mang trong bụng, do đó tôi quyết định dành một tiếng đồng hồ mỗi ngày để phát chính niệm thanh trừ những ảnh hưởng tiêu cực đang cố gắng kéo tôi xuống và đẩy tôi xa rời Đại Pháp.

Các học viên Đại Pháp phải đóng vai chính

Sau khi mang thai, tất cả suy nghĩ và năng lượng của tôi đều đặt vào những điều của người thường và điều đó đã ảnh hưởng tiêu cực tới việc làm tốt ba việc mà một học viên cần làm. Tại sao tôi lại để mình liên tục bị can nhiễu như vậy? Tại sao tôi không thể thực sự tín Sư?

Sư phụ giảng:

“Bởi vì nhân loại là vì Đại Pháp mà được tạo nên, [nên] Đại Pháp là tuyến chính của vở kịch này, hết thảy những gì tồn tại cho chúng sinh đều xoay quanh tuyến chính ấy. Chỉ vì người ta mê đắm theo những biểu diễn xung đột mâu thuẫn chi tiết trong vở kịch kia, mà lạc mất tuyến chính của vở kịch, [quên mất] mục đích nhân sinh là gì.” (Giảng Pháp luân lưu tại Bắc Mỹ)

Tôi đã quan trọng hóa việc mang thai của mình và đứa trẻ chưa ra đời, và không hoàn thành sứ mệnh của một học viên Đại Pháp. Tôi đã lệch ra khỏi con đường thành Thần của mình và rơi vào vũng lầy xã hội người thường.

Sư phụ giảng:

“Giảng chân tướng, cứu chúng sinh, đó chính là điều chư vị cần làm, trừ đó ra thì không có điều chư vị cần làm, trên thế gian này không có điều chư vị cần làm. Điều chư vị cần làm chính là những việc này, nhưng một số người đã coi nhẹ việc tu luyện của bản thân mình, đã coi trọng những việc người thường, đối với chư vị mà nói, thì đó chẳng phải là đi lệch khỏi con đường tu luyện của đệ tử Đại Pháp hay sao?” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015)

Qua “gậy cảnh tỉnh” của Sư phụ, bây giờ tôi đã có thể minh bạch về sứ mệnh chân chính của mình khi làm một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp.

Tôi đã tìm lại được trạng thái thuở đầu tu luyện và trở về từ con đường sai lầm.

Con vô cùng cảm tạ Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/5/27/347382.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/6/15/164278.html

Đăng ngày 15-9-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share