Bài viết của một học viên Pháp Luân Công

[MINH HUỆ 18-8-2017] Tôi học Pháp Luân Đại Pháp từ khi còn nhỏ nhưng đã bị lạc đường trong cuộc đàn áp mãi cho đến năm 2012, khi 26 tuổi, tôi tìm lại được Đại Pháp và bắt đầu chân tu. Không lâu sau khi bắt đầu tu luyện trở lại, tôi đã đột phá được phong toả Internet và nhìn thấy một bức ảnh của Sư phụ. Tôi đã không cầm được nước mắt. Tôi nói với Sư phụ rằng: “Con đã trở lại!”

Học Pháp Luân Đại Pháp

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng mẹ vào năm 1996 khi tôi mới 10 tuổi. Chúng tôi đã đến một điểm luyện công ở địa phương để học Pháp và luyện công cùng nhau. Tôi biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt, nhưng không hiểu được nội hàm sâu hơn của các bài giảng.

Khi cuộc đàn áp bắt đầu, áp lực quá sức chịu đựng của tôi. Để bảo vệ sách, mẹ tôi đã giấu tất cả các sách Pháp Luân Đại Pháp và bà ngừng tu luyện vì lo cho sự an toàn của gia đình chúng tôi. Tôi cũng ngừng tu luyện.

Khi còn đi học tôi thường bị ức hiếp và sau này đi làm cũng vậy, nhưng tôi không trả đũa. Tôi nhớ để chiểu theo đạo lý Chân–Thiện–Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp. Nhưng vì tôi không hiểu được nội hàm sâu hơn, nên qua thời gian, tôi bắt đầu oán hận mọi người. Tôi không thích xã hội người thường, nhưng tôi cũng bị nó làm cho ô nhiễm. Tôi trở nên cô lập, thu mình lại, dễ cáu kỉnh và thường mất bình tĩnh với người nhà.

Quay trở lại

Công việc của tôi đòi hỏi tôi phải kết nối Internet thường xuyên và tình cờ tôi có dịp gặp gỡ một học viên Pháp Luân Đại Pháp trên mạng vào tháng 6 năm 2012. Sau khi trò chuyện với nhau vài lần, tôi biết được chúng tôi làm việc trong cùng một công ty! Sau đó tôi nhận ra đây chính là an bài từ bi của Sư phụ, Ngài muốn đưa tôi trở lại tu luyện Đại Pháp. Vị học viên này từng bị bức hại và phải chịu đựng rất nhiều thử thách và khổ nạn, tuy nhiên anh ấy vẫn kiên định tu luyện. Anh ấy đã khích lệ tôi rất nhiều.

Tôi bắt đầu đọc đi đọc lại cuốn Chuyển Pháp Luân, thỉnh thoảng đọc suốt đêm. Ngày hôm sau tôi cũng không cảm thấy mệt, mà lại còn khoẻ hơn bình thường. Tôi đã thấy được nội hàm sâu hơn trong các bài giảng Pháp. Tôi đã cảm thấy vô cùng xúc động. Tôi nhận ra đây là điều mà tôi đã chờ đợi đời này qua đời khác. Tôi hối hận vì đã lãng phí rất nhiều thời gian mà lẽ ra tôi có thể dùng để tu luyện.

Trong suốt những năm đó, tôi đã không hiểu được lý do tại sao các học viên Pháp Luân Đại Pháp phải đi ra ngoài nói cho mọi người nghe về cuộc đàn áp và khuyên họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Hiện giờ, sau khi đọc các bài kinh văn của Sư phụ và các bài chia sẻ kể từ khi cuộc đàn áp bắt đầu, tôi đã hoàn toàn nhận thức được.

Tôi liên tục đọc và thân thể nhiều lần được tịnh hoá. Khi bắt đầu luyện công lại, tôi bị tiêu chảy 3 đến 4 lần mỗi ngày, có triệu chứng sốt và lạnh, kéo dài khoảng một tuần. Tôi biết thân thể của mình đang được tịnh hóa nên tôi tiếp tục học Pháp và luyện công.

Tôi ngộ ra lý do tại sao vũ trụ cần phải được chính lại. Tôi ngộ được thế nào là Phật ân hạo đãng. Tôi cũng ngộ ra việc tu luyện của chúng ta có liên quan đến Chính Pháp, sứ mệnh trợ Sư như thế nào, sứ mệnh đó khó khăn và lớn lao nhường nào. Tôi đã rất may mắn khi có thể quay trở lại với Đại Pháp!

Giảng chân tướng cho mọi người về Đại Pháp và cuộc đàn áp

Sư phụ đã điểm hóa cho tôi qua một giấc mơ về tầm quan trọng của việc thức tỉnh con người thế gian giúp họ minh bạch chân tướng về Đại Pháp. Tôi muốn tự làm các tài liệu giảng chân tướng, vì thế tôi mua một cái máy in. Mặc dù có thể dùng máy tính rất thạo nhưng khi bắt đầu làm tài liệu tôi cũng gặp khá nhiều khó khăn. Tôi thấy bản thân mình có nhiều chấp trước trong khi làm tài liệu, như thiếu kiên nhẫn, hoan hỷ, tự mãn v.v..

Tôi cũng ra ngoài để phát tài liệu. Lần đầu tiên ra ngoài tôi đã rất lo lắng, toàn thân run lên vì sợ, khó thở, mồ hôi tuôn ra như tắm. Tôi cầu xin Sư phụ gia trì và bảo hộ tôi. Dần dần, nỗi sợ hãi của tôi cũng tan biến. Tôi phát chính niệm trong khi tặng tài liệu và xuất ra một niệm rằng chúng sinh sẽ đọc tài liệu và được cứu.

Tu bản thân trong mọi việc mình làm

Bố mẹ tôi biết rằng Pháp Luân Công là tốt. Tôi hy vọng mẹ mình sẽ quay lại với Pháp và tôi đã kể cho bà nghe về những trải nghiệm tu luyện của tôi. Nhưng tâm sợ hãi vẫn khống chế bà và bà vẫn chưa thể trở lại. Tôi nhận ra rằng tâm sợ hãi giống như một bức tường hay một cái lưới. Người ta phải có chính niệm mạnh để có thể đột phá nó.

Bố tôi không phản đối việc tôi tu luyện, vì ông biết ĐCSTQ không tốt, nhưng ông không hiểu tại sao tôi lại phải mạo hiểm để nói cho mọi người biết về cuộc đàn áp. Ông rất ngoan cố và đã từ chối đọc các tài liệu mà tôi đưa cho ông. Khi hướng nội tôi nhận ra mình vẫn cần phải loại bỏ tâm tranh đấu và tình.

Rất khó để cân bằng cuộc sống, công việc và làm tốt ba việc. Khi các ý nghĩ tiêu cực nổi lên, tôi sẽ nhẩm niệm các đoạn Pháp để loại bỏ những quan niệm này. Khi hướng nội, tôi sẽ đề cao. Tôi trở nên điềm tĩnh và bình hòa. Tôi có thể cảm nhận được sự đề cao về tâm tính cũng như môi trường xung quanh.

Tôi vẫn còn đoạn đường dài để bắt kịp nhưng tâm trí tôi rất minh bạch và kiên định. Tôi sẽ tu luyện tinh tấn và không để Sư phụ phải thất vọng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/8/18/352570.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/9/1/165255.html

Đăng ngày 13-9-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share