Bài viết của Tái Sinh, một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 2-8-2017] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm lên 8 và đã tu luyện được 9 năm. Tôi học được rằng miễn là tôi học Đại Pháp tinh tấn và giữ chính niệm mạnh thì tôi có thể vượt qua mọi khổ nạn và nhận được nhiều phúc báo.

Đối mặt với những câu hỏi của các giáo viên

Năm 2015, bố mẹ tôi đã dùng tên thật đệ đơn kiện Giang Trạch Dân, cựu Tổng bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), vì đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng tham gia cùng họ.

Khi ấy tôi đang học trung học. Một ngày kia, giáo viên chủ nhiệm đã gọi tôi đến văn phòng của bà. Khi tôi bước vào, vài giáo viên đã vây quanh tôi. Tôi biết khổ nạn đang đến.

Mặc dù thời tiết không lạnh lắm, nhưng tôi lại cảm thấy ớn lạnh và run. Nhưng tôi có một niềm tin vững chắc rằng: không ai có thể khiến tôi dao động. Người tôi dần ấm lên và nỗi sợ hãi biến mất. Tôi ngồi thẳng và mỉm cười, cho họ thấy một hình ảnh đẹp của đệ tử Đại Pháp.

Bí thư Đảng trong trường là người đầu tiên công kích tôi.

“Em kiện Giang Trạch Dân? Em biết chắc chắn đó là lời buộc tội sai!”

Tôi đáp: “Tại sao lại là lời buộc tội sai? Tất cả những gì em viết đều là sự thật. Pháp Luân Đại Pháp đã bị đối xử bất công. Giang Trạch Dân đã phạm tội. Không lẽ ông ta không đáng bị kiện sao?“

Ông ấy liên tục hỏi các câu hỏi và tôi liên tục giải thích mọi thứ cho ông ấy. Sự việc kéo dài gần một giờ đồng hồ.

Sau đó giáo viên chủ nhiệm khối lớp chúng tôi đã hỏi tôi: “Nếu em cảm thấy môn đó tốt thì cứ tập thôi. Tại sao em lại đi kiện ông ta? Em không muốn vào đại học sao?”

Tôi hiểu được rằng họ đã lo lắng cho tôi.

“Thưa thầy, thầy đã từng nghe câu: ‘Tích thuỷ chi ân, đương dũng tuyền tương báo’ chưa ạ?” (Nhận ân một giọt, báo ân một dòng). Em đã thu được lợi ích từ Đại Pháp. Nếu em chỉ ngồi đó và không làm gì cả, vậy có đúng không? Em đã nói ra sự thật và nó cũng không phải là vi phạm pháp luật gì cả, vậy thì tại sao em lại không được vào đại học?”

Tất cả họ đều im lặng. Khi ấy, tôi cảm thấy Sư phụ đang gia trì cho mình và những thế lực tà ác phía sau các giáo viên đã rút lui.

Sau đó các giáo viên đã để tôi đi. Họ không bao giờ chất vấn tôi nữa.

Dự thi

Khi còn nhỏ, tôi rất siêng năng luyện công và học Pháp. Trong khoảng thời gian đó, tôi luôn đạt được điểm cao ở trường. Khi lớn hơn một chút, tôi bắt đầu có những suy nghĩ bất thuần rằng học Pháp và luyện công để đạt được điểm cao. Điểm số của tôi liên tục giảm.

Mẹ tôi nói rằng vì tâm tôi không ở trong Pháp, nên tôi đã không làm tốt trong kỳ thi của mình.

Tôi đã hướng nội và tìm thấy nhiều chấp trước của mình như: tâm tranh đấu, truy cầu danh và tâm an dật. Tôi cũng nhận ra rằng Sư phụ ban cho tôi trí huệ không phải để tôi tranh giành đứng đầu lớp mà để tôi tu luyện và cứu người. Tất cả năng lực của tôi đều do Sư phụ ban cho, vậy tại sao tôi lại phải theo đuổi những thứ thế gian với họ?

Tôi bắt đầu loại bỏ những chấp trước này. Dù bận thế nào tôi cũng cố gắng học thuộc vài bài thơ trong Hồng Ngâm và học Pháp mỗi ngày. Tôi nhờ cha mẹ nhắc nhở mình trong trường hợp tôi mất kiểm soát.

Dần dần, các tâm chấp trước của tôi nhẹ đi cho đến khi chúng biến mất hoàn toàn.

Có một câu trong bài thi tiếng Trung yêu cầu chúng tôi viết ra hai câu trong một bài thơ, nhưng tôi đã [tạm thời] để trống. Tôi tự nhủ rằng mình không cần phải lo lắng, tôi sẽ nhớ ra miễn là tôi bỏ được chấp trước vào điểm cao.

Tôi bỏ qua câu hỏi này và tiếp tục giải những câu khác. Một phút trước khi hết giờ kiểm tra, câu đầu tiên trong bài thơ đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi. Tôi viết nó ra và theo sau là câu thứ hai.

Đây chính xác là điều Sư phụ đã giảng trong bài thơ “Tâm tự minh”:

“Phóng hạ chấp trước khinh chu khoái

Nhân tâm phàm trọng nan quá dương”

Tạm dịch:

“Xả chấp trước, thuyền thời nhẹ lướt

Nặng phàm tình, biển rộng sao qua”

In vỏ đĩa DVD

Cha mẹ của tôi làm các đĩa DVD để giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Họ dùng các tư liệu từ trang web Minh Huệ nhưng đã gặp phải một vấn đề: vỏ đĩa DVD của chúng tôi nhỏ hơn so với hình vỏ đĩa của Minh Huệ.

Mẹ tôi đã nhờ tôi chỉnh lại kích thước của hình.

Bà nói: “Mẹ tin con. Việc đó sẽ thành công nếu chúng ta cầu xin Sư phụ giúp đỡ.”

Mặc dù tôi không biết nhiều về máy tính, tôi đã mở MS Word (chương trình soạn thảo văn bản trên máy tính) và bắt đầu chỉnh hình. Cha mẹ tôi đã ngồi bên cạnh và phát chính niệm. Đến lần thứ ba, máy in đã in ra kích thước chính xác! Mẹ tôi đã hỏi xem tôi đã làm thế nào. Tôi nói với mẹ rằng tôi không biết và cha mẹ tôi cùng cười. Tôi biết rằng Sư phụ đã giúp tôi.

Nhiều lần có những học viên khác đến nhờ tôi chỉnh hình trên máy tính. Tôi đã chỉnh cho họ nhưng tôi không thể giải thích cho họ hiểu là tôi đã làm như thế nào.

Điều đó hẳn phải giống như điều Sư phụ đã giảng:

“Đệ tử chính niệm túc,

Sư hữu hồi thiên lực”

(Sư đồ ânHồng Ngâm II)

Tạm diễn nghĩa:

“Đệ tử chính niệm mà đầy đủ

Thì Sư phụ sẽ đủ sức đưa trở về trời”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/8/2/351965.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/8/31/165237.html

Đăng ngày 13-9-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share