Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại hải ngoại

[MINH HUỆ 16-7-2017] Năm 2016, hai vợ chồng tôi chuyển đến Mỹ sinh sống. Trước khi đến Mỹ, chúng tôi đã tu luyện Pháp Luân Công được 19 năm. Cuộc sống và môi trường tu luyện của chúng tôi đã thay đổi rất lớn, nhưng tiêu chuẩn tu luyện thì không.

Học viên mới nhận thức Pháp chưa đầy đủ

Alice là một người Hoa lớn lên tại Mỹ. Cô bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công cách đây hai năm. Cô có bằng tiến sỹ và sự nghiệp rất thành công.

Khi đến thăm tôi, cô thấy chúng tôi đã thuê được một chỗ ở nhỏ và đồ đạc trong nhà rất đơn giản. Vì vậy, cô muốn tặng chúng tôi rất nhiều đồ. Tôi bảo cô rằng người tu luyện không vô cớ nhận quà, vì vậy mà đã nhiều lần từ chối cô ấy.

Có lần cô ấy mua đến cho tôi một chiếc ghế tựa và tôi lại từ chối. Cô cảm thấy khó chịu vì tôi không quý trọng lòng tốt của cô còn tôi thì không hài lòng về tình huống này. Chúng tôi giữ trạng thái này được một thời gian và tôi thắc mắc tại sao cô ấy vẫn không hiểu – chúng tôi thích cuộc sống giản dị.

Sau đó, tôi nghĩ mình cần phải trao đổi điều này dựa trên Pháp nên đã nhắn tin cho cô ấy biết về những suy nghĩ và thể ngộ của mình. Tôi cũng bảo cô ấy đọc “Giảng Pháp tại Pháp hội miền Đông Mỹ quốc [1999]” của Sư phụ. Cô ấy đã đáp lại bằng lời cảm ơn.

Đề cao dựa trên Pháp

Vài ngày sau, một học viên khác bảo tôi rằng Alice đã rất giận tôi. Cô ấy đã cho một vài học viên khác xem tin nhắn của tôi và có vẻ khá khó chịu. Cô ấy muốn báo cáo tôi với Phật Học hội địa phương. Sau khi nghe được chuyện này, những quan niệm người thường của tôi đã nổi lên và tôi hoàn toàn quên rằng Alice là một học viên còn khá mới.

Sư phụ giảng:

“Rất nhiều chư Thần nói bên tai tôi rằng: ‘Rất nhiều đệ tử của Ngài là không thể nói [bảo] được, hễ nói [bảo] là ‘nổ tung’ lên, nói cũng không thể nói thì sao mà được, không thể để người khác nói thì tu thế nào; đó gọi là người tu luyện nào vậy, v.v. V.v.’”

“Từ nay trở đi chư vị sẽ là như thế, dẫu chư vị đúng hay không đúng, vấn đề [đúng-sai] ấy đối với một người tu luyện mà giảng là hoàn toàn không trọng yếu. Không được cứ tranh luận mãi, không được nhấn mạnh vào là ai đúng ai sai. Có người vẫn luôn cứ nhấn mạnh rằng mình là đúng; chư vị đúng, chư vị không sai, vậy thì sao? Là đề cao trong Pháp chăng? Dùng nhân tâm để nhấn mạnh đúng-sai, bản thân đó đã là sai rồi; bởi vì chư vị dùng cái Lý của người thường để đo lường bản thân chư vị, chư vị dùng cái Lý của người thường để yêu cầu người khác. Tại Thần mà nhìn một người tu luyện ở thế gian, [thì] đúng và sai của chư vị hoàn toàn không trọng yếu; mà tống khứ tâm chấp trước nhân tâm mới là trọng yếu. Trong tu luyện chư vị buông bỏ tâm chấp trước nhân tâm như thế nào mới là quan trọng.” (Giảng Pháp tại Manhattan)

Pháp của Sư phụ giúp tôi nhận ra rằng phần không thích bị phê bình của tôi đã bị đụng đến và đó là lý do tại sao tôi lại khó chịu. Cách đây không lâu chồng tôi cũng đã chỉ ra cho tôi nhớ rằng tôi không chịu được những lời phê bình. Tôi biết điều đó rất rõ. Tôi đã học Pháp nhưng không thật sự cố gắng loại bỏ chấp trước này. Bây giờ, có học viên khác cho tôi cơ hội để đề cao, thế thì tại sao tôi lại phải khó chịu? Thay vào đó tôi nên cảm ơn cô ấy mới đúng.

Còn có một số thứ khác nữa mà tôi cần phải loại bỏ bên cạnh việc không thích nghe phê bình. Sau khi tôi từ chối không nhận đồ của cô ấy, tại sao cô ấy lại vẫn tiếp tục làm điều tương tự? Sau đó, tôi nhớ lại rằng khi tôi từ chối nhận đồ từ một học viên lớn tuổi, bà ấy đã cảm thấy rằng tôi không tôn trọng bà ấy. Điều đó đã khiến tôi giật mình. Tôi chưa bao giờ muốn chịu ơn người khác và tôi còn là người đem những quần áo cũ của mình cho người khác. Đào sâu hơn, tôi phát hiện thấy mình có những tâm như: truy cầu danh, kiêu căng, truy cầu sự nghiệp và nhiều thứ khác nữa.

Quá khứ được phản ánh trong hành vi của tôi

Hai vợ chồng tôi đã làm việc trong một tập đoàn lớn trong nhiều năm, trước khi bị đàn áp chúng tôi có thu nhập cao. Mặc dù phải chịu những tổn thất rất lớn về tài chính do cuộc đàn áp, nhưng chúng tôi vẫn sống khá thoải mái. Nhờ vào kỹ năng và vị trí công việc của mình mà tôi được người khác tôn trọng và nể nang. Trạng thái tu luyện của tôi được phản ánh trong công việc và cuộc sống, vì thế người khác đã tôn trọng và ngưỡng mộ sự ngay thẳng và tử tế của tôi.

Sau khi chúng tôi chuyển đến Mỹ, chúng tôi vẫn sống một cuộc sống thoải mái. Nhưng sau một thời gian, tôi cảm thấy nhớ công việc trước đây. Tôi khát khao cái cảm giác được đánh giá cao và công nhận. Vì thế, khi người khác cho tôi đồ, tôi cảm thấy buồn. Tôi mất đi môi trường tận hưởng cái danh và lợi ích cá nhân. Tôi đã trở thành người mà người khác muốn cảm thông và giúp đỡ. Tôi nhầm lẫn lòng tốt của họ thành sự thương hại. Điều đó đã đụng đến lòng tự trọng và sự kiêu căng của tôi.

Việc có thể buông bỏ được những chấp trước mà tôi đã được tích lũy hơn 20 năm qua hay không là một bước quan trọng đối với tôi. Tôi sẽ không còn tranh cãi xem ai đúng ai sai hay dùng Pháp của Sư phụ để che đậy các chấp trước của mình nữa. Tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội đề cao nữa.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/7/16/351169.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/8/31/165233.html

Đăng ngày 13-9-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share