Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-7-2017] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 8 năm 1998. Tôi đã bị kết án phi pháp chín năm tù giam sau khi cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu, và được trả tự do vào tháng 2 năm 2014.

Khi còn nhỏ tôi luôn được cha nuông chiều. Ông là phó trưởng thị trấn nơi chúng tôi sinh sống. Mặc dù không phải làm các công việc vặt trong nhà, nhưng tôi vẫn được gia đình chu cấp một khoản tiền khá nhiều để chi tiêu mỗi tháng. Tất cả những ai quen biết gia đình chúng tôi đều nói rằng tôi được đối xử như một cô công chúa.

Không lâu sau khi lập gia đình, tôi bị bắt giam vì không từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chồng tôi đã ly dị tôi, cha tôi qua đời trong thời gian tôi bị giam giữ. Sau khi được thả, tôi phải tự mưu sinh.

Chấp nhận gian khổ và được tôi luyện

Sau khi được thả ra, những người họ hàng đã giúp tôi mở một cửa tiệm kinh doanh nhỏ. Tuy nhiên, tôi sợ rằng việc đó sẽ tiêu tốn quá nhiều thời gian của mình. Tôi chỉ muốn làm tốt ba việc và có thể tự nuôi thân. Vì thế tôi đã từ chối nhận giúp đỡ của họ.

Trong khi đi tìm việc làm, tôi tự hỏi liệu mình có thể làm việc cho ai, làm theo yêu cầu hay chịu đựng cơn thịnh nộ của họ như thế nào. Khi hướng nội, tôi nhận ra bản thân có chấp trước vào việc sợ mất thể diện và sợ bị người khác coi thường. Tôi đã loại bỏ những chấp trước đó.

Công việc đầu tiên của tôi là ở siêu thị. Bà chủ của tôi là người rất hà khắc. Bất cứ khi nào tôi phạm lỗi, bà đều quát nạt tôi, có khi ngay trước mặt khách hàng và cả những người đồng nghiệp khác. Vào những lúc đó, tôi không hề cảm thấy khó chịu vì tôi biết Sư phụ đang giúp mình ma luyện.

Anh trai tôi đã tìm cho tôi một công việc bán trái cây ở một siêu thị khác. Tôi đã miễn cưỡng nhận công việc này vì nó yêu cầu phải lao động chân tay, nhưng anh tôi khăng khăng muốn tôi làm. Tôi đã làm việc ở đó trong hai tháng. Công việc đòi hỏi tôi phải có thể lực, tôi cảm thấy rất mệt và cơ thể bẩn thỉu sau khi làm xong. Tôi hiểu ra rằng việc đó đã giúp tôi chấp nhận mọi hoàn cảnh.

Tôi đã làm việc rất chăm chỉ, nhưng vẫn luôn bị khảo nghiệm. Trải nghiệm này khiến tôi thực sự cảm nhận được sự khó khăn khi làm việc cho người khác. Nếu như không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, hẳn là tôi đã không thể nào vượt qua được dù chỉ một ngày.

Chứng thực Pháp

Tôi hy vọng mình có thể có nhiều thời gian hơn để làm công việc chứng thực Pháp. Thấy được tâm nguyện của tôi, Sư phụ đã an bài cho tôi một công việc khác, bán các vật liệu sửa chữa nhà. Khoảng một năm sau, ông chủ yêu cầu tôi làm công việc marketing. Tôi đã rất vui mừng.

Rất nhiều khách hàng đã mua sản phẩm của chúng tôi chính vì sự kiên nhẫn của tôi. Họ thường khen ngợi tôi và nói rằng tôi thật tận tuỵ. Tôi thấy nó khá là tự nhiên vì mình là một người tu luyện.

Không có nhiều người làm công việc marketing cho sản phẩm vật liệu sửa chữa ở khu vực của chúng tôi. Rất nhiều chủ cửa hiệu sau đó đã đến nhờ tôi quảng bá sản phẩm và đề nghị trả tiền, nhưng tôi đều từ chối.

Một vài chủ cửa hiệu thì muốn tôi chia sẻ thông tin khách hàng của chúng tôi cho họ. Tôi nói tôi không thể làm như vậy. Tôi bảo họ rằng tôi sẽ không làm trái với lương tâm của mình. Họ đều ngưỡng mộ sự trung thành của tôi với ông chủ. Sau đó, tôi nhân cơ hội này để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và giúp họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới.

Ông chủ của tôi là người theo Cơ đốc giáo. Tôi đã nói chuyện với ông rất nhiều lần về việc thoái Đảng, nhưng ông đều từ chối. Một ngày nọ, tôi báo cho ông biết rằng có một đồng nghiệp đã tranh đơn đặt hàng mà khách hàng của tôi đã đặt. Vì nó liên quan đến tiền hoa hồng, nên ông chẳng thể nói gì. Tôi bảo ông ấy tôi không bực mình, mà chỉ muốn ông biết sự việc đó. Ông mỉm cười và lập tức đáp: “Cô đúng là người tu luyện Đại Pháp, Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời!”

Lần sau, tôi nhắc đến việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ, ông đã vui vẻ đồng ý.

Một lần, cửa hàng của chúng tôi cùng với chín cửa hàng khác tổ chức một sự kiện quy mô lớn, mỗi cửa hàng đều phát quà cho khách hàng đến tham dự. Tất cả các nhân viên của cửa hàng đều lấy quà tặng còn thừa về nhà sau khi sự kiện kết thúc. Một đồng nghiệp khi đó đã khuyên tôi hãy mang một chiếc gối về nhà. Tôi biết mình không nên làm như vậy, nhưng rồi tôi cũng lấy chiếc gối đó.

Tuy nhiên, tôi đã trả tiền chiếc gối cho ông chủ, nhưng ông không muốn nhận tiền. Tôi bảo ông lẽ ra tôi không nên lấy bất cứ thứ gì của cửa hàng về nhà. Khi những đồng nghiệp khác nghe được chuyện này, họ đều nói “Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt! Những học viên đều rất có chuẩn mực đạo đức cao.”

Làm công việc này, tôi có nhiều cơ hội để giảng chân tướng cho người thường, chứng thực Pháp và tu bản thân. Họ hàng, bạn bè và các đồng nghiệp của tôi giờ đều ủng hộ Đại Pháp.

Qua trải nghiệm của mình, tôi thực sự cảm thấy Sư phụ đã an bài con đường cho mỗi đệ tử. Tôi thực sự cảm thấy may mắn khi là đệ tử Đại Pháp và được Sư phụ dẫn dắt.

Sư Phụ đã giảng:

“…lẽ nào không biết quý tiếc cơ duyên vạn cổ này?” (Vứt bỏ nhân tâmTinh tấn yếu chỉ III)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/7/23/351537.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/8/5/164923.html

Đăng ngày 5-9-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share