Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-07-2017] Tôi xin được chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình, đặc biệt là quá trình tu luyện tôi trải qua vào năm ngoái đã dạy cho tôi cách hướng nội thực sự và tu bỏ những tâm chấp trước như thế nào.

Anh tôi và chị dâu cũng là học viên, đã mua một căn hộ vào cuối năm 2015. Họ nhờ tôi sửa sang lại để chúng tôi sử dụng nó như là một nơi cư trú cho những đồng tu bị bức hại phải rời khỏi gia đình.

Tôi mất sáu tuần để sửa chữa căn hộ. Người em họ tên Giang của tôi lúc đó có điều kiện và môi trường sinh sống không được tốt lắm. Vì thế tất cả chúng tôi đã thống nhất rằng cô ấy cần một nơi để có thể tu luyện một cách yên bình. Tuy nhiên, trái với nỗ lực của tôi, cô ấy đã chỉ trích tôi thay vì cảm ơn tôi. Đây đúng là một khảo nghiệm lớn và là cơ hội cho tôi thực sự đề cao.

Tu luyện chính mình khi đối mặt với sự chỉ trích

Khi Giang lần đầu tiên đến thăm căn hộ, cô ấy phàn nàn rất nhiều: nhà bếp thì không được sắp xếp một cách hợp lý, nên có một đảo bếp ở giữa phòng ăn và phòng khách, sàn nhà thì nên lát màu trắng, tủ quần áo thì nên có kích thước tốt hơn….

Tôi đã sửa sang căn hộ theo ý thích của mình: căn hộ mở, sáng sủa và đơn giản. Tôi nói với cô ấy là mọi việc đã hoàn thành và tôi cũng không có thời gian làm lại. Sau đó khi tôi gặp cô ấy, cô ấy lại tiếp tục phàn nàn. Cô ấy không thể dịu lại, nên cuối cùng tôi đáp: “Chị không hiểu ý em là gì, nhưng nếu em thực sự cần một đảo bếp, chị sẽ thuê một người thợ mộc đến làm.” Cô ấy dường như nhận ra mình đã vượt quá giới hạn và nói: ‘“Ồ, thôi bỏ qua đi.”

Lần kế tiếp khi cô ấy đề cập đến việc sửa chữa lại căn hộ, tất cả các chấp trước của tôi nổi lên mạnh mẽ: “Đây không phải nhà của em, vì thế chị đã sửa chữa lại mà không hỏi ý em. Tại sao em lại kén chọn như vậy? Em cứ liên tục nhắc đến những thứ trong nhà của em. Có phải em đang chấp trước vào ngôi nhà của em không?”

Ngay lập tức tôi cảm thấy tệ. “Xin lỗi em, chị cần phải hướng nội.”

Thậm chí khi đã nói là tôi cũng phải hướng nội, nhưng nghĩ lại thời gian và công sức đã dành cho ngôi nhà này, những chấp trước của tôi một lần nữa lại dấy động. Tôi đã làm việc vất vả để dành dụm tiền. Cô ấy đã không trân trọng những nỗ lực của tôi mà chỉ có phàn nàn! Khi tôi trút sự bực dọc của mình ra với một học viên khác, anh ấy nói rằng đây chính là lúc tôi cần hướng nội.

Sư phụ giảng cho chúng ta:

“Nếu như sự việc này tuyệt đối không có quan hệ gì với chư vị, không có tâm mà chư vị nên bỏ, vậy thì sự việc này cũng sẽ rất hiếm phát sinh trên thân chư vị.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Châu Âu)

Khi bình tâm lại, tôi hướng nội một cách cẩn thận: Tôi thực sự có chấp trước muốn nghe lời tán thưởng. Tôi không chấp nhận được việc bị chỉ trích, có xu hướng phàn nàn, và vẫn còn tâm tranh đấu mạnh mẽ. Tôi cũng đã đặt lợi ích cá nhân của mình trong công việc. Tôi vui mừng vì được quyết định mọi việc theo ý thích từ việc chọn màu sơn tường cho đến việc bố trí sắp đặt nội thất. Chính là tôi đã có chấp trước vào một căn nhà tiện nghi.

Tôi đã cho gia đình bên chồng căn hộ vào năm 1999. Chúng tôi đã phải ở nhà thuê từ đó đến nay, và phải dời chỗ ở nhiều lần. Trong cuộc bức hại, chúng tôi đã bị bắt vào tù, bị mất việc, bị cảnh sát quấy nhiễu…Chúng tôi đã vô cùng mong muốn có được một môi trường an toàn và yên bình. Cách cư xử của em họ tôi chính là lời nhắc nhở tôi từ bỏ chấp trước này.

Tu bỏ tâm vị kỷ

Mùa đông năm 2016, em họ Giang của tôi ra thị trấn thăm các con. Ngày nọ cô ấy gọi cho tôi và xin tôi được sử dụng căn hộ lần nữa, lần này là để tổ chức đám cưới cho con trai của cô ấy. Căn hộ lúc này đang được rao bán. Tất cả suy nghĩ của tôi trỗi dậy: Làm sao mà tôi có thể bán một căn hộ đang được dùng đến như vậy? Chuyện gì xảy ra nếu họ làm lộn xộn nhà cửa lên? Càng để lâu không bán thì chúng tôi sẽ càng mất tiền…Tôi chợt nhận ra, tất cả những suy nghĩ này là chấp trước vào lợi ích cá nhân. Tôi cần phải tu bỏ chúng. Tôi đã đồng ý cho cô ấy sử dụng căn hộ.

Đồng ý rồi, nhưng tâm tôi vẫn còn không yên. Một đồng tu tình cờ kể với tôi rằng, con cô ý tổ chức cưới ở khách sạn, vậy là tôi lại lóe lên một ý nghĩ. Tôi nói với em họ rằng tôi sẽ đặt phòng khách sạn và coi đó như quà cưới của tôi cho cháu.

Cô ấy không vui với ý kiến của tôi và đáp lại rằng cô ấy cần phải hỏi lại con trai. Tối hôm đó, cô ấy bảo rằng họ không đồng ý với đề nghị của tôi, tôi nhận ra rằng tôi vẫn còn một chấp trước nào đó, vì tôi vẫn cảm thấy không thoải mái. Tôi vẫn còn chấp trước vào lợi ích cá nhân và không cân nhắc đến người khác. Tôi hiểu rằng đây chính là lúc tôi tu bỏ tâm ích kỷ.

Vài ngày sau, mẹ tôi bảo tôi rằng cô em họ Giang hỏi mượn nhiều thứ, từ giường ngủ, nệm, chăn cho đến đồ nấu nướng. Những chấp trước của tôi lại trỗi dậy: “Cô ấy sao mà ích kỷ đến thế! Tôi đâu có dư đồ. Tôi lấy gì mà dùng nếu cho cho cô ấy mượn mọi thứ như vậy?”

Mất một lúc lâu tôi mới bình tĩnh lại. Tôi chợt nhớ đến một câu chuyện đã đọc: Đó là câu chuyện về nhà sư Bố Đại trong quá khứ. Ông bị một đám trẻ con nghịch ngợm vây quanh. Chúng xin ông cho chúng chiếc bát ăn xin, thế là ông đưa bát cho chúng; chúng xin ông áo, ông cũng cởi áo ra đưa cho chúng; khi chúng đòi có được chiếc quần duy nhất trên người ông, ông cũng đồng ý. Trong lúc ông cởi bỏ quần áo, ông đã đạt viên mãn. Là một người tu luyện, chúng ta phải từ bỏ mọi thứ. Tôi nhận ra một điều: “Thưa Sư phụ, em họ con cô ấy đang giúp con đề cao. Con không nên bực tức như vậy. Con vẫn còn tâm ích kỷ cần tu bỏ.”

Tôi nghĩ rằng tôi đã tu bỏ tất cả mọi chấp trước. Sau khi tổ chức xong đám cưới, họ đã lau dọn sạch sẽ. Nhưng khi dẫn người mua tới xem căn hộ, tôi thấy vài nơi vẫn còn bụi bặm và vài nơi chưa được dọn sạch mà người mua cũng nhận ra. Tôi thực sự xấu hổ. Ngay khi những ý nghĩ phàn nàn xuất hiện trong tâm, tôi khống chế chúng: Không sao hết, tôi sẽ tự mình dọn sạch căn hộ.

Sau đó, tôi chia sẻ trải nghiệm này với những đồng tu khác. Tôi nói: “Tôi đã không biết cách hướng nội là như thế nào cho đến khi những vấn đề này nổi rõ lên bề mặt vào năm ngoái. Bây giờ tôi đã học được cách hướng nội ngay khi mâu thuẫn vừa xảy đến.”

Cuối cùng, tôi xin chia sẻ lời Sư phụ giảng:

“Tu luyện là tu nhân tâm, tu chính mình; khi có vấn đề, khi có mâu thuẫn, khi có khó khăn và bị đối xử bất công bằng, thì vẫn có thể hướng nội tìm trong bản thân mình, thế mới là tu luyện thật sự, mới có thể đề cao không ngừng, mới có thể đi cho chính con đường tu luyện, mới có thể tiến về viên mãn!” (“Lời chúc gửi Pháp hội Đài Loan 2016”)

Con xin tạ ơn Sư phụ!

Xin cảm ơn các đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/7/21/围绕房子修心性-同修助我去人心-351373.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/8/8/164950.html

Đăng ngày 28-8-2017. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share