Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Canada

(MINH HUỆ 29-7-2017) Con xin kính chào Sư phụ! Kính chào các bạn đồng tu!

Tôi đã vấp ngã nhiều lần trên con đường tu luyện hơn mười năm qua. Tuy nhiên, khi nghĩ về những gì Sư phụ đã phải gánh chịu để kéo dài thời gian cứu độ chúng sinh, về trách nhiệm của một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp và sự từ bi vĩ đại cùng với sự bảo hộ vô cùng to lớn của Sư phụ đối với từng đệ tử, tôi cảm thấy không một ngôn từ nào có thể diễn tả hết được lòng cảm ân sâu sắc của tôi đối với Ngài.

Bà tôi đắc Pháp vào năm 1996. Mỗi khi tôi đến thăm bà, bà đều cho tôi xem năm bài công pháp và thuyết phục tôi tu luyện Đại Pháp, nhưng tôi luôn lấy lý do bận công việc như cái cớ để khước từ. Cha mẹ tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 1997. Tất cả các loại bệnh của mẹ tôi đều biến mất chưa đầy một tháng và bà ngưng uống thuốc kể từ đó.

Mẹ tôi khuyên tôi nên tu luyện Đại Pháp. Tôi nói với bà rằng, “Nếu mẹ cảm thấy tốt, thì hãy tu luyện thật tốt. Con sẽ tu luyện khi nào có thời gian”. Nhưng tôi vẫn ngồi thiền với bà và có thể ngồi xếp bằng đả tọa hơn nửa giờ đồng hồ. Tôi cũng bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân.

Từ chối ký tên vào cờ đỏ

Tôi là giáo viên tại một trường trung học hàng đầu thành phố. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, hiệu trưởng trường học tuyên bố rằng tất cả các giáo viên và học sinh phải ký tên vào cờ đỏ, như một lời cam kết bất tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

“Mẹ tôi đã từng mắc nhiều loại bệnh”, tôi thầm nghĩ: “Bà thậm chí đã muốn tự tử. Bà đã tìm đến y tế, thuốc men, nhưng tất cả đều vô ích. Sau khi tu luyện Đại Pháp, các loại bệnh của bà đã biến mất không còn dấu vết. Không có lý gì mà tôi ký vào đó cả.”

Mọi người nhìn thấy tôi trở lại văn phòng mà không ký. Nhìn ra ngoài cửa sổ văn phòng, tôi thấy hàng ngàn người đang bị ép phải ký tên vào lá cờ. Trong tâm tôi tràn ngập lòng thương xót họ.

Các đồng nghiệp của tôi hỏi tại sao tôi từ chối ký, tôi nói với họ: “Pháp Luân Đại Pháp là môn tu luyện dựa trên nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Môn tập này thực sự rất tốt, vậy tại sao tôi phải ký?” Các đồng nghiệp đã rất ngưỡng mộ sự can đảm của tôi.

Sau khi tôi chân chính bước vào tu luyện Đại Pháp, tôi nhận ra rằng đây là một khảo nghiệm dành cho tôi, và là cơ hội để tôi giảng thanh chân tướng cho đồng nghiệp của mình.

Nhận được sự khích lệ của Sư phụ

Khi tôi thăm cha mẹ vào dịp Tết Nguyên đán năm 2003, chúng tôi đã cùng nhau đọc hai bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân. Đêm đó, tôi đã có một giấc mơ kỳ diệu. Một khung cửa sổ mở ra trong bầu trời đêm mù sương, ánh sáng vàng rực rỡ nơi khung cửa chiếu rọi vào phòng. Sau đó, tôi nhìn thấy một chiếc thang gắn vào khung cửa.

Mẹ tôi ngó ra ngoài cửa sổ và vẫy gọi tôi, vì vậy tôi quyết định leo lên chiếc thang. Khi quay lại, nhìn xuống dưới, tôi nhận thấy cả bầu trời đêm được bao phủ trong mây đen kịt, trông rất đáng sợ. Tôi nghĩ rằng tôi cần phải tiếp tục leo lên để tránh bị những đám mây đen bao phủ.

Tôi tiếp tục leo và nhìn thấy một thế giới mỹ hảo và tươi sáng với cát mịn trắng muốt và nước trong như pha lê. Cha mẹ tôi đang ngồi thiền bên dòng nước. Mẹ tôi chào đón tôi. Tôi nói với bà ấy rằng tôi đã đắc Pháp. Tôi nghĩ rằng Sư phụ đã khích lệ tôi khi cho tôi thấy giấc mơ này.

Sư phụ giảng:

“Pháp Luân Đại Pháp là lần đầu tiên từ vạn cổ đưa đặc tính của vũ trụ (Phật Pháp) lưu cấp cho con người, tương đương với lưu cấp cho con người một chiếc thang lên trời.” (Luận thuật của Phật giáo là bộ phận nhỏ yếu nhất của Phật Pháp)

Bất cứ khi nào gặp khó khăn trên con đường tu luyện, tôi đều nhớ lại giấc mơ đó. Tôi biết rằng tất cả những khổ nạn và chướng ngại mà tôi gặp phải là những nấc thang dẫn chúng ta lên Thiên Thượng.

Loại bỏ chấp trước vào danh và lợi ích cá nhân

Vì tôi chưa ký tên vào cờ máu, nên đồng nghiệp của tôi đã lo lắng cho tôi. Họ nghĩ rằng hiệu trưởng sẽ nói chuyện với tôi hoặc báo cáo vụ việc của tôi cho cơ quan chức năng biết. Tuy nhiên, tôi không hề cảm thấy sợ hãi nên không có chuyện gì xảy ra với tôi.

Tôi là tổ trưởng của một nhóm gần 50 người, và hầu hết giáo viên trong tổ là phụ nữ. Những cuộc cãi vã và tranh luận thường xuyên xảy ra. Nhưng điều này không làm tôi phiền lòng vì tôi luôn tuân theo những yêu cầu của Đại Pháp trong cuộc sống hàng ngày.

Sư phụ giảng:

“Từ một phương diện khác mà xét, công tác lãnh đạo ở người thường nếu như đều là do những người có thể buông bỏ danh lợi cá nhân như chúng ta đứng ra làm, thế có phải sẽ mang đến rất nhiều chỗ tốt cho nhân dân hay không?” (Tu luyện và công tác, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Vấn đề quan trọng nhất của trường học là làm thế nào để đạt được nhiều danh hiệu vì nó ảnh hưởng trực tiếp đến lương của giáo viên. Một số đồng nghiệp đã cố gắng hối lộ tôi bằng cách mời tôi đến nhà hàng hoặc tặng tôi những món quà như thẻ mua sắm. Tôi đều từ chối nhận và nói với họ về nguyên lý “mất và được” của Đại Pháp. Tôi tạo cơ hội cho mọi giáo viên bằng cách phân đều số lớp học chất lượng cao cho họ giảng dạy, hướng dẫn họ viết bài giảng tốt, và không tranh giành danh lợi.

Sư phụ giảng:

“…đề cao chân chính ấy là ‘xả bỏ’, chứ không phải là ‘đắc được’. (“Giảng Pháp tại Pháp hội Philadelphia ở Mỹ quốc năm 2002.”)

Khi tôi từ bỏ những chấp trước về lợi ích cá nhân và thực sự nghĩ đến người khác, thì tôi cũng không mất đi bất kỳ thứ gì. Ngược lại, tôi lại thu được nhiều hơn. Tôi đạt danh hiệu giáo viên xuất sắc nhất, giáo viên tài năng trẻ nhất, và luận án của tôi cũng giành được giải nhất cấp tỉnh. Tôi cũng tham gia vào việc soạn sách giáo khoa trung học cấp tỉnh của Trung Quốc.

Giới thiệu về Đại Pháp

Tất cả đồng nghiệp đều tin tưởng tôi. Tất cả lãnh đạo phải được đào tạo để trở Đảng viên Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Trong khóa đào tạo đó, họ giới thiệu tôi vào Đảng. Sau đó, tôi đã nói về Pháp Luân Đại Pháp, việc tu luyện Đại Pháp đã mang lại lợi ích cho tôi như thế nào, sự thật về vụ tự thiêu giả tại Quảng trường Thiên An Môn năm 2001, v.v. Mọi người đều chăm chú lắng nghe tôi nói.

Sau khi tôi trở thành tổ trưởng, tổ của tôi không ai gia nhập ĐCSTQ. Ngược lại, tất cả họ đều thoái Đảng.

Trong những năm Pháp Luân Công bị bức hại nghiêm trọng nhất, tôi chưa bao giờ che giấu sự thật tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và tôi thực sự vui mừng khi thấy đồng nghiệp của mình đã có sự lựa chọn đúng đắn.

Một trong những đồng nghiệp đã thoái Đảng của tôi mời tôi đến thăm nhà. Tôi đã giảng thanh chân tướng cho chị gái, con gái và cháu trai của cô. Họ đưa cho tôi xem tờ tiền giấy có thông điệp chân tướng viết tay. Họ cũng khen ngợi các học viên Đại Pháp và nói rằng các học viên là những người có tài năng và đáng nể. Sau đó, cả gia đình họ đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Trước khi đi Nhật vào năm 2010, con gái của đồng nghiệp tôi hỏi xin mẹ tôi cuốn Chuyển Pháp Luân. Vào một ngày tháng 3 năm 2011, người đồng nghiệp này đã gọi cho tôi từ nước ngoài và vui mừng nói với tôi rằng: “Thần Phật đã ban phước cho chúng tôi, cảm ơn bạn”.

Cô gái đã rời khỏi thành phố đang ở để đến Tokyo ngay đêm trước trận động đất ngày 11 tháng 3. Cô ấy đã mua vé và lên chuyến bay trở về Trung Quốc êm đẹp. Thành phố nơi cô sống bị tàn phá nặng nề vào ngày hôm sau. Có nhiều chuyến bay bị mắc kẹt tại sân bay Tokyo, nhưng chuyến bay của cô đã cất cánh đúng giờ. Tôi nói với cô ấy rằng Sư phụ và Đại Pháp đã bảo vệ cô ấy.

Giả tướng nghiệp bệnh

Vào tháng 4 năm 2013, bụng tôi chướng lên, cứ như thể bị nạp đầy khí mà không xả ra được. Khi chạm vào bụng, tôi cảm thấy thứ gì đó đang đập giống như nhịp tim. Tôi không ăn được, cứ cảm thấy buồn nôn, càng cố gắng ăn thì bụng càng chướng hơn. Sau đó, tôi không ăn nữa vì như thế, tôi thấy dễ chịu hơn một chút.

Tâm trí tôi thanh tỉnh, chính niệm mạnh mẽ và tôi quyết tâm giữ vững tín tâm. Tôi hướng nội tìm và phát hiện ra nhiều chấp trước của bản thân. Tôi cảm thấy mình đã không thực sự tu luyện bản thân mình. Tôi đã đọc các bài giảng của Sư phụ liên quan đến nghiệp bệnh, cũng như các bài chia sẻ cùng chủ đề trên trang web Minh Huệ. Tôi cũng đọc lại bài “Phạ xá”. (Hồng Ngâm II)

Đến đêm, tôi không thể ngủ được và bị rơi vào tình trạng kiệt sức. Khi tỉnh dậy, dạ dày của tôi vẫn chướng lên. Chồng tôi yêu cầu tôi đến bệnh viện kiểm tra, nhưng tôi nói với anh ấy rằng tôi sẽ ổn thôi. Tuy nhiên, tôi vẫn có đôi chút lo lắng.

“Trước đó, tôi chưa bao giờ rơi vào tình trạng giả tướng nghiệp bệnh lâu như vậy”, tôi nghĩ: “Tôi vẫn còn nhiều tâm chấp trước chưa buông bỏ, có lẽ Sư phụ không còn chăm sóc cho tôi nữa? Có lẽ vì tôi có sơ hở nên cựu thế lực đã dùi vào để hủy hoại tôi? Sư phụ đang thanh lý thân thể cho tôi hay cựu thế lực đang can nhiễu tôi?”

Tình huống này kéo dài trong vài tháng. Đến đầu tháng 9, các triệu chứng nghiệp bệnh càng trở nên tồi tệ hơn. Chồng tôi bảo hay là tôi có thai, bác sỹ đã xác nhận như vậy.

Tôi tự hỏi liệu tình trạng này của tôi có phải là triệu chứng của thai kỳ không? Sau đó, tôi nhớ rằng nếu không vượt qua được khảo nghiệm này thì khảo nghiệm tới sẽ lại đến. Vào đầu tháng 10, rất nhiều rắc rối đã xảy ra. Theo bác sỹ, hai mặt của nhau thai đã bị tách ra, có nghĩa là bào thai không nhận được một chút dinh dưỡng nào từ cơ thể người mẹ. Vì thế, bào thai khó có khả năng sống sót. Chồng tôi nhất định yêu cầu tôi phải siêu âm và phát hiện ra túi mật của tôi có vấn đề nên cần phải phẫu thuật. Bác sỹ yêu cầu tôi đưa ra quyết định càng sớm càng tốt và đề nghị tôi tìm hiểu một trang web về bệnh ung thư.

Bói toán

Ngay lúc đó, tôi nhớ lại lời dạy của Sư phụ về toán quái, nó có vẻ giống với việc tôi đi khám bác sỹ.

Sư phụ giảng:

“Như thế mọi người thử nghĩ xem, chư vị tìm họ [xem] bói rồi, chư vị sẽ nghe phải không, sẽ tin phải không? Như vậy sẽ tạo thành gánh nặng cho tinh thần của chư vị có phải không? Gánh nặng tạo thành rồi, trong tâm chư vị sẽ nghĩ đến nó; có phải là chấp trước hay không? Như vậy loại bỏ chấp trước này đi thế nào đây? Đó chẳng phải là nạn do con người tăng thêm? Tâm chấp trước sinh ra ấy chẳng phải cần phải chịu khổ thêm nữa thì mới có thể dứt bỏ đi? Mỗi một quan, mỗi một nạn đều có tồn tại vấn đề tu lên trên hoặc rớt lại xuống. Nguyên đã khó, lại có thêm cái nạn mà người thêm vào, thì vượt qua sao đây?” (Chuyển Pháp Luân)

Sau lần đi đường vòng này, chứng đầy hơi của tôi vẫn còn đó, vật cứng vẫn làm bụng chướng to, và đập vào dạ dày tôi. Tâm trạng của tôi lúc đó vô cùng bi quan.

Sư phụ giảng,

“Khảo nghiệm diện tiền kiến chân tính” (Tạm dịch: Đối mặt khảo nghiệm thấy chân tính (Kiến Chân Tính, Hồng Ngâm 2)

Tín Sư tín Pháp

Chỉ trong khổ nạn, ta mới nhận ra mình có tinh tấn hay không và kiên định như thế nào trên con đường tu luyện. Tôi đã vô cùng thất vọng về bản thân mình và tôi cảm thấy mình không xứng là một người tu luyện.

Tôi gọi cho mẹ và khóc. Bà bình tĩnh nói với tôi: “Chẳng phải chúng ta có Sư phụ sao? Phật Pháp vô biên. Sư phụ của chúng ta từ bi vĩ đại. Con nên có suy nghĩ tích cực hơn. Tất cả mọi thứ con nhìn thấy, trên thực tế, chỉ là giả tướng. Vật cực tất phản! Điều này chẳng phải là siêu thường sao?”

Những lời chia sẻ của mẹ đã khiến tôi bừng tỉnh. Tôi nhận ra chấp trước ẩn giấu trong tôi là mong “chữa khỏi bệnh” càng nhanh càng tốt thông qua việc học Pháp và hướng nội. Khi sức khoẻ của tôi không có tiến triển, thì tôi lại lo sợ. Bởi vì tôi làm không tốt nên tôi đã bị cựu thế lực can nhiễu. Thực ra, như thế là tôi đã vô ý thừa nhận sự tồn tại của cựu thế lực. Bằng cách nghĩ như vậy, tôi đã đi trên con đường đầy khổ nạn do cựu thế lực an bài.

Sư phụ giảng:

“Trong ma nạn mà chư vị gặp phải khi tu luyện thì cần phải tu bản thân mình, phải xét bản thân mình; đó không phải là thừa nhận ma nạn mà cựu thế lực an bài [và] cần làm sao thực hiện tốt trong những an bài của chúng; không phải là như thế.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Chicago năm 2000”)

Tôi nhận ra rằng hướng nội là để tìm ra những thiếu sót của bản thân. Bằng cách tuân theo các nguyên lý của Pháp, chiểu theo các yêu cầu của Sư phụ và Đại Pháp mà làm, thì chúng ta sẽ thành công. Không liên quan gì đến cuộc bức hại do cựu thế lực gây ra.

Tín Sư tín Pháp là điều căn bản nhất. Chừng nào chúng ta có chính niệm mạnh mẽ và kiên tín vào Sư phụ và Đại Pháp, chúng ta sẽ không bị tổn hại. Nếu chúng ta giữ được tâm thái bình ổn và không bị lay động, thì hoàn cảnh sẽ biến đổi. Khi tâm bạn có thể đạt đến trạng thái bất động, thì đó mới là cảnh giới của bạn.

Khi phải đối mặt với khổ nạn, hãy cố gắng không để tâm hoặc mất sức quá nhiều vì nó. Nếu bạn vẫn có thể đứng ngoài khổ nạn, hoặc tốt hơn nữa, chỉ cần quên nó đi, thì nỗi khổ của bạn chắc chắn sẽ mau trôi qua. Đôi khi, chúng ta không nhận ra Đại Pháp vĩ đại như thế nào. Thực ra, không phải là uy lực của Đại Pháp không triển hiện; vấn đề là chúng ta tu luyện không vững vàng và tín tâm chưa đầy đủ.

Sau khi có được thể ngộ sâu sắc hơn về Pháp của Sư phụ, tôi đã học Pháp chăm chỉ hơn. Tôi tham gia nhóm học Pháp của Đại Kỷ Nguyên hàng sáng và nghe chia sẻ kinh nghiệm tu luyện trên Đài Phát thanh Minh Huệ trong khi làm việc nhà. Tôi học Pháp cùng với con gái tôi sau mỗi bữa tối. Tôi tu từng ý, từng niệm của bản thân và mỗi khi có bất cứ suy nghĩ tiêu cực nào xuất hiện, tôi lập tức phủ nhận nó. Tôi ngừng suy nghĩ về bệnh tật và không để cho giả tướng nghiệp bệnh quấy rầy tôi.

Chồng tôi thay đổi thái độ

Sau khi tôi đắc Pháp, tôi luôn muốn chồng mình tu luyện cùng, nhưng cho dù tôi nói gì đi nữa, anh ấy cũng không bao giờ lắng nghe. Sau khi đến Canada, tôi liên tục yêu cầu anh đi xem các cuộc diễu hành của Thiên Quốc Nhạc Đoàn, nhưng anh ấy đều từ chối. Khi tôi đưa Cửu Bình cho anh xem, anh ấy không buồn ngó đến nó, và khi tôi bảo anh thoái Đảng, anh ấy nói với tôi rằng anh không còn là Đảng viên nữa. Tôi đã rất thất vọng và nghĩ: “Đó là để tốt cho anh, cớ sao anh lại đối xử với em như vậy!”

Sư phụ giảng:

“Biểu hiện lớn nhất của Thiện chính là Từ Bi; Ông là thể hiện năng lượng to lớn.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC 2009)

Tôi đã không có sự từ bi chân chính. Loại từ bi mà Sư phụ giảng là không có truy cầu và dục vọng. Từ bi của tôi bắt nguồn từ tình, mà tình thì có cả hai mặt tích cực và tiêu cực. Mặt tiêu cực của nó hàm chứa sự ích kỷ – đó là lý do tại sao tôi mong được đáp lại. Khi nghĩ rằng mình không được nhận hay đáp lại “xứng đáng” là tôi thấy thất vọng. Tâm oán hận đều xuất phát từ tình.

Sư phụ giảng:

“Giữa khí với nhau không có tác dụng chế ước.” (Bài giảng thứ 7, Chuyển Pháp Luân)

Vì vậy, tôi không phàn nàn về chồng nữa và tôi nói với anh ấy rằng tôi không phải là người tốt. Sau đó, anh ấy không ngừng nói với tôi rằng tôi là người tốt, và tôi vượt xa người tốt thông thường.

Sư phụ giảng:

“Kẻ ác do tâm tật đố sai khiến, ích kỷ, nóng giận, mà tự thấy bất công. Người Thiện thường trong tâm từ bi, không oán, không hận, lấy khổ làm vui.” (“Cảnh giới”, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi thậm chí còn chưa nói hết những gì tôi muốn nói, vậy mà chồng tôi đã nói: “cửu bình rất hay. Anh sẽ thoái ĐCSTQ bằng tên thật của mình.”

Tôi không thể tin vào tai mình! Anh ấy nhắc lại một lần nữa và tôi nhanh chóng đồng ý. Tôi hướng nội và nhận ra tâm tính của mình đã được đề cao một chút, vì thế mà chồng tôi đã thay đổi thái độ như vậy.

Tôi thực sự hiểu ra điều kỳ diệu mà Sư phụ giảng:

“‘Tu’, chính là tu chính mình,…” (Giảng Pháp tại Hội nghị Đại Kỷ Nguyên [2009])

Khi chồng tôi đi làm về, anh ấy hỏi tôi để chắc chắn rằng tôi đã giúp anh ấy thoái Đảng.

Khi quảng bá Thần Vận, chúng tôi thường gửi các tờ rơi về Thần Vận qua đường bưu điện. Chúng tôi phải gửi tới hàng nghìn địa chỉ. Việc này đòi hỏi phải lao động chân tay khá vất vả.

Chồng tôi thấy tôi làm việc cần mẫn hàng giờ liền để viết địa chỉ gửi thư nên hỏi tôi mấy câu. Khi tôi nói với anh rằng có tới hàng trăm nghìn địa chỉ thì anh bảo tôi đưa những địa chỉ đó cho anh. Rồi anh lập một chương trình trên máy tính và hoàn thành công việc này trong vòng chưa đầy 30 phút.

Tôi đã mua những chiếc vé tốt nhất cho chồng tôi xem các chương trình biểu diễn của Thần Vận từ năm 2007 đến 2013 nhưng chưa bao giờ hỏi ý kiến của anh ấy về việc này. Tôi tìm tất cả các loại lý do để khiến anh đi xem.

Sau năm 2013, tôi đã hỏi ý kiến anh về việc đi xem Thần Vận và không còn tìm cách để anh đi nữa. Lần này, anh lại đồng ý đi xem mà không cự nự gì, và trên đường trở về nhà, lần đầu tiên tôi thấy anh thảo luận với con gái chúng tôi về những điệu múa mà anh tâm đắc.

Khi xét bản thân mình, tôi đã nhiều lần không vượt qua được khảo nghiệm vì còn mãi ôm giữ các loại tâm chấp trước. Khảo nghiệm lần này không qua, rồi liên tiếp khảo nghiệm khác lại tới. Tuy nhiên, khi tôi gỡ bỏ một chút tình, thì tâm tôi trở nên thuần khiết hơn, tâm từ bi lại lớn thêm một chút.

(Bài chia sẻ này được trình bày tại Hội nghị Chia sẻ Kinh nghiệm Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp Canada năm 2017)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/7/29/351804.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/7/31/164860.html

Đăng ngày 26-8-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share