Bài của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-6-2017] Gần đây, khi học viên Vương Mẫn (hóa danh) và tôi đi mua vật dụng in ấn cùng nhau, người chủ cửa hàng đã cười và nói: “Hai người dường như là bạn tốt!”

Kỳ thật, chúng tôi chỉ mới hòa hợp với nhau. Trước đó, chúng tôi đã không tin cậy lẫn nhau suốt nhiều năm.

Khi mới gặp Mẫn, tôi cảm thấy cô ấy rất nhạy cảm và dễ bị trầm cảm. Khi nói chuyện với cô ấy, tôi phải chọn từ ngữ một cách cẩn thận.

Sau một vài cuộc nói chuyện đầy lúng túng, tôi bắt đầu thiếu tin cậy Mẫn và quyết định tránh cô ấy.

Vài lần, tôi đã cố gắng vượt qua cảm giác thiếu tin cậy này, nhưng đều thất bại. Tôi đã không thể tìm ra căn nguyên của nó.

Mùa đông năm ngoái, tôi gặp một học viên trông có vẻ rất chân thành và thẳng thắn. Cô ấy hướng nội bất cứ khi nào có mâu thuẫn nảy sinh, dù là lớn hay nhỏ. Và mọi người thích nói chuyện với cô ấy.

Tôi nhận ra rằng mọi người thích cô ấy bởi vì cô ấy quá thuần khiết. Tôi cũng nhận ra khoảng cách trong tu luyện giữa tôi và người học viên này.

Sau đó tôi nghĩ lại về sự thiếu tin cậy mà mình vẫn ôm giữ với Vương Mẫn. Tôi ngộ ra một sự thật rằng mình đã không hướng nội, tôi nóng tính, và tôi nói rất to. Trong các xung đột, tôi đo lường bản thân với các nguyên lý của người thường, thay vì với Pháp.

Một ngày, tôi tiếp cận Vương Mẫn và hỏi: “Cô có ấn tượng gì về tôi?” Cô ấy nói: “Tôi không muốn nói gì cả vì sợ làm chị xấu hổ.”

Khi tôi hỏi lại cô ấy một cách chân thành, cô ấy đáp: “Chị không có vấn đề gì khi nói về những vấn đề của người khác, tuy nhiên, chị hiếm khi hướng nội và tự từ bỏ chấp trước của chính mình. Chị luôn nghĩ là mình đúng và không thích lắng nghe những ý kiến của người khác.”

Những lời của cô ấy khiến tôi nghĩ: “Đúng rồi. Tôi không thích nhờ giúp đỡ hoặc giúp người khác, và tôi làm một cách độc lập, thờ ơ, và ích kỷ.”

Tôi đột nhiên ngộ ra thực tế là mình cần loại bỏ chấp trước vào danh. Tôi biết ơn Mẫn đã từ bi chỉ ra vấn đề này cho tôi.

Sau đó cô ấy thành tâm nhờ tôi chỉ ra các vấn đề của cô ấy. Tôi biết rằng cô ấy đang trải qua một khảo nghiệm tâm tính lớn, nên tôi nhắc nhở cô ấy rằng cô có chấp trước mạnh về tình đối với các đồng tu.

Tôi bảo cô ấy: “Bất kỳ khi nào có mâu thuẫn nảy sinh giữa các học viên, cô lại trở nên dính mắc hơn cả họ.”

Cô ấy có vẻ thật sự ngạc nhiên bởi quan sát của tôi và nói: “Tôi không biết mình lại như thế, cũng như chưa có ai từng chỉ nó ra cho tôi. Tôi không hề để ý đến nó.”

Ngay khi chúng tôi cởi mở với nhau, sự thiếu tin cậy giữa chúng tôi đã biến mất.

Sư phụ đã giảng cho chúng ta:

“Bất kể sự việc gì cũng có quan hệ nhân duyên; vì sao người ta có thể làm người? Chính là vì người ta có ‘tình’; người ta vì cái ‘tình’ này mà sống; tình cảm thân quyến, tình cảm nam nữ, tình cảm với cha mẹ, cảm tình, tình bè bạn, thực thi công việc cũng có tình, ở đâu cũng không tách khỏi cái ‘tình’ ấy; muốn làm hay không, cao hứng hay không, yêu và ghét, hết thảy mọi thứ trong toàn bộ xã hội nhân loại đều từ cái ‘tình’ ấy mà ra. Nếu ‘tình’ kia chẳng đoạn, thì chư vị không thể tu luyện được.” (Bài giảng thứ tưChuyển Pháp Luân)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/6/10/348604.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/7/11/164610.html

Đăng ngày 24-8-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share