[MINH HUỆ 10-7-2017]

Vợ tôi và tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 20 năm. Chúng tôi cùng các đồng tu khác ra ngoài mỗi ngày để giảng chân tướng cho người dân về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Tuy nhiên, vợ tôi bắt đầu trở nên lơ là và bê trễ. Tôi nhắc nhở cô ấy lần này đến lần khác, nhưng cô ấy không nghe tôi.

Tôi trở nên cáu kỉnh với hành vi của cô ấy và thường nói: “Tại sao em luôn trễ giờ vậy? Mọi người đang đợi chúng ta kìa. Em làm cho mọi người bị trễ nải.” Nhưng việc đó không giúp ích gì được, và cô ấy vẫn tiếp tục trễ giờ. Tôi cảm thấy có lỗi vì đã để những người khác chờ đợi, nhưng cô ấy không hề thay đổi.

Tôi thấy rất khó chịu với hành vi của vợ mình và cảm thấy lo lắng khi cô ấy không tập trung. Tôi thậm chí còn tự hỏi làm sao mình lại kết hôn với một người như vậy. Tôi đổ lỗi cho cô ấy và khiển trách cô ấy. Tôi đã cố hướng nội nhưng chỉ có thể tập trung vào việc cô ấy đã sai, vì cô ấy không quan tâm đến người khác. Tôi nhận định rằng cô ấy thật ích kỷ và gây can nhiễu tới những nỗ lực cứu người của chúng tôi. Tôi đã đổ lỗi cho cô ấy nhiều lần trong năm qua. Chúng tôi lời qua tiếng lại nhiều đến mức cảm tưởng như đã có một rào cản hình thành giữa chúng tôi. Đến giờ, tôi nhận ra rằng mình đã bỏ lỡ cơ hội mà Sư phụ an bài để tôi đề cao tâm tính trong tu luyện của mình.

Mãi cho đến khi tôi đọc bài chia sẻ “Nhận thức sâu hơn về tâm tật đố” trên Minh Huệ Net, tôi mới bắt đầu thực sự hướng nội.

Do chấp trước, cảm xúc và quan niệm của con người, tôi đã không có lòng từ bi và sự nhẫn nại nên có ở một người tu luyện.

Tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân rất nhiều lần, nhưng tại sao tôi không thể chiểu theo pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn? Chấp trước của tôi tương ứng với các vật chất xấu trong các không gian khác. Những vật chất xấu này không muốn bị loại trừ, vì vậy chúng tìm cách ngăn trở không để tôi hướng nội. Điều này cũng cho thấy rằng chủ ý thức và chính niệm của tôi không đủ mạnh để bài trừ sự can nhiễu của chúng.

Tôi biết rằng việc học Pháp là hết sức nghiêm túc. Chúng ta phải áp dụng Pháp lý vào trong cuộc sống hàng ngày của mình, và không thể bỏ qua những cơ hội mà Sư phụ an bài để chúng ta đề cao tâm tính trong tu luyện.

Khi tôi nhận ra điều này, vợ tôi cũng tìm thấy vấn đề của riêng mình. Tôi nghĩ rằng bây giờ chúng tôi có thể hợp tác tốt hơn nhiều so với trước đây. Nhưng một vài ngày sau chúng tôi đều lặp lại những sai lầm tương tự, và kịch bản này lặp lại nhiều lần. Tôi rất buồn. Tại sao chúng ta không thể học được từ những sai lầm đó chứ?

Sư phụ đã giảng:

“Là một người luyện công, nếu chư vị không có ý chí kiên cường, nếu chư vị không khống chế được bản thân, thì chư vị không thể làm được việc này.” (Chuyển Pháp Luân)

Chúng ta đến thế gian con người nơi đây là để đồng hóa với Đại Pháp, ý chí tu luyện kiên cường có thể giúp bản thân thời thời khắc khắc thanh tỉnh, chính niệm mười phần đầy đủ, có thể bảo trì giữ vững bản thân, nắm chắc từng cơ hội đề cao tâm tính, tu bỏ đi toàn bộ những gì bất thuần, trong khoảng thời gian cuối cùng này có thể thực hiện thệ ước, khởi tác dụng trợ Sư chính Pháp một cách thiết thực.

Tôi muốn cảm ơn các biên tập viên của Minh Huệ và các học viên đã đăng bài này lên Minh Huệ Net. Tôi cũng hy vọng rằng những ai chưa truy cập được Minh Huệ Net sẽ có thể vượt qua được những khó khăn để truy cập trang web. Chúng ta nên trân trọng môi trường Sư phụ đã an bài này và giúp đỡ lẫn nhau để đề cao trong tu luyện và thực hiện thệ ước chính mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/7/10/350875.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/8/5/164921.html

Đăng ngày 21-8-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share