Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-06-2017] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997 lúc đã 58 tuổi. Năm nay tôi sang tuổi 78. Tôi vẫn rất khỏe mạnh, mắt tinh tai thính.

Trước khi tu luyện Đại Pháp tôi mang đủ loại bệnh tật trong người, trong đó gồm có cả bệnh phụ khoa rất nghiêm trọng. Tôi còn bị thiếu máu, người lúc nào cũng yếu mệt vì mất máu.

Tôi chỉ học xóa mù chữ nên chỉ nhận ra vài chữ Hán ngữ. Chồng và con gái tôi đọc Chuyển Pháp Luân cho tôi. Tôi mất ba tháng để học được chữ Hán ngữ, sau đó, tôi có thể tự đọc các sách Đại Pháp.

Tôi hành xử theo nguyên lý của Đại Pháp nên được thu được nhiều lợi ích từ môn tu luyện này. Không lâu sau khi tu luyện, mọi bệnh tật của tôi đều đã biến mất và tôi có thể làm được các việc lặt vặt trong nhà.

Một học viên kiên định tu Đại Pháp

Sau khi Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo của Trung Quốc ra lệnh đàn áp Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 7 năm 1999, truyền thông nhà nước đã lăng mạ Đại Pháp không ngừng. Tôi không thể hiểu nổi tại sao chính quyền cộng sản ấy lại bức hại môn tu luyện tuyệt vời này.

Tôi tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện, đòi quyền được tu luyện Đại Pháp. Tôi bị bắt ba lần, và bị giam giữ ở trung tâm tẩy não một lần. Bất kể tôi gặp phải điều gì, không gì có thể làm lay chuyển chuyển đức tin của tôi vào Đại Pháp. Tôi giảng chân tướng về Đại Pháp và cuộc bức hại ở bất kỳ nơi nào tôi tới mà không hề sợ hãi.

Sư phụ giảng:

“Trước mắt việc lớn nhất chính là cứu độ chúng sinh, cứu nhiều người hơn nữa! Đó chính là việc lớn nhất.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2007”, Giảng pháp tại các nơi VIII)

Để cứu được nhiều người hơn, tôi phải học Pháp cho tốt. Do đó, tôi đọc hai bài giảng trong Chuyển Pháp Luân và các tài liệu Đại Pháp khác hàng ngày. Nhiệm vụ của tôi là cứu người và không gì có thể ngăn cản tôi hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Ai cũng đáng được biết sự thật

Sư phụ đã giảng:

“Thực ra Từ Bi là năng lượng rất to lớn, là năng lượng của Chính Thần. Càng Từ Bi thì năng lượng càng lớn, các thứ bất hảo đều bị giải thể rớt cả.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009”)

Khi tôi tiếp cận mọi người, tâm của tôi tràn đầy sự ân cần và tôi cố gắng nói dựa trên những gì họ có thể đã từng trải qua.

Những người thuộc thế hệ cao tuổi dường như đã trải nghiệm sự kinh hoàng của Đảng thời Cách mạng Văn hóa. Vì vậy, tôi truyền đạt những điều cơ bản về Đại Pháp, rồi nói với họ về lịch sử của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi đề cập tới những năm diễn ra các cuộc vận động của Đảng, Cách mạng Văn hóa, vụ thảm sát Thiên An Môn, và cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, bên cạnh những việc xấu khác của Đảng. Hầu hết những người này công nhận những gì tôi nói là đúng và thoái xuất khỏi ĐCSTQ cũng như các tổ chức liên đới của nó.

Với người thuộc thế hệ trẻ hoặc trung tuổi, tôi tập trung vào nạn tham nhũng tràn lan trong xã hội, thực phẩm độc hại, và những viên chức vô lương tâm. Sau đó, tôi chuyển sang chủ đề Pháp Luân Đại Pháp. Như vậy, hầu hết mọi người đều thoái Đảng và chấp nhận tài liệu Đại Pháp.

Tôi không hề kén chọn người, bởi vì ai cũng đáng đáng được biết sự thật.

Một hôm, một người đàn ông đe dọa tôi: “Sao bà dám nói với tôi về cái này. Tôi có thể đưa bà tới đồn cảnh sát đấy!”

Tôi đáp lại. “Ông đưa tôi đến đâu thì ở đó người ta cũng phân biệt được tốt xấu. Tôi tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn, và tôi không phải là người xấu.” Ông ấy bảo tôi đi đi và không gây chuyện gì cho tôi.

Tôi đã tu luyện gần 20 năm. Bất kỳ khi nào gặp khó khăn hoặc nghiệp bệnh, tôi lại học Pháp, luyện công tinh tấn hơn. Ngoài ra, tôi phát chính niệm để loại bỏ những vật chất xấu đang bức hại hoặc can nhiễu tôi. Hầu như lần nào tôi cũng phục hồi chỉ trong vòng hai ngày.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/6/4/348408.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/6/24/164390.html

Đăng ngày 16-8-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share