Bài của đệ tử D9ại Pháp tại Hắc Long Giang

[MINH HUỆ 15-6-2017] Mùa thu năm 1998, tại thành phố Hạc Cương tỉnh Hắc Long Giang, tại Hội trường khu Khai thác mỏ đối diện chếch với cửa hàng Bách hóa số 1, Hội giao lưu Tâm đắc thể hội Pháp Luân Đại Pháp đầu tiên tại thành phố Hạc Cương đã được tổ chức thành công. Các học viên tham gia giao lưu tâm đắc đã chia sẻ thể hội tu luyện của bản thân, những từ ngữ chất phác và trải nghiệm thực tế sinh động của họ khiến cho mọi người có mặt tại hội trường đều cảm động, giống như những làn sóng năng lượng cường đại, xúc động sâu sắc tâm linh của mỗi người.

Trước Pháp hội một ngày, các điểm học Pháp đều đã phát vé miễn phí vào hội trường, mọi người cầm vé vào hội trường. Hôm diễn ra hội giao lưu, trước 8 giờ, hội trường đã ngồi kín hơn nghìn người, đường đi sát hai bên tường cũng có rất nhiều người đứng, ngoài hội trường còn có nhiều người thường biết thông tin mà đến, và vì họ không có vé nên phải đứng ở ngoài đợi được vào hội trường. Trong số những người tham gia hội giao lưu lần này, ngoài các học viên Pháp Luân Công ra thì còn có rất nhiều người thân của họ.

Đúng 8 giờ, hội giao lưu bắt đầu. Đầu tiên, các học viên Pháp Luân Công đến tham dự đồng thanh đọc thuộc “Luận Ngữ” trong Chuyển Pháp Luân. Âm thanh các học viên đọc Pháp lớn vang, năng lượng phát ra thuần thiện, sự mỹ hảo đó khiến cho người ta mãi mãi không quên!

Có một vị học viên nữ 53 tuổi, khi bà 5 tuổi thì bị ngã xuống vại dưa chua bị lệch mất hai mắt, bị người ta đặt cho một biệt hiệu là “mắt đỏ quạch” bị người ta cười, kỳ thị, không coi trọng. Năm 50 tuổi thì bà may mắn đắc được Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi tu luyện mới chỉ vài ngày, đột nhiên bà cảm thấy mắt nhìn các thứ không giống như trước đây. Thế là bà soi gương xem mắt thế nào. Bất ngờ phát hiện là mắt đã được chỉnh lại cho đúng. Lúc đó, bà cảm xúc nghẹn ngào, nước mắt tuôn rơi, khóc lớn thành tiếng. Nỗi tủi nhục, ủy khuất, và sự áp chế trong bao năm cùng với sự cảm ân với Sư phụ và Đại Pháp đều theo nước mắt tuôn ra, là Đại Pháp đã giúp bà tìm lại được sự tôn nghiêm nên có. Tất cả những người biết bà đều tận mắt chứng kiến uy lực của Đại Pháp. Bà vừa nói vừa khóc, những người ngồi nghe ở dưới cũng cảm động tới mức nước mắt không ngơi.

Có một nữ học viên hơn 50 tuổi, rơi nước mắt nói: “Tôi từng là người đã sắp chết, là Sư phụ và Đại Pháp đã kéo tôi trở lại từ bờ vực của cái chết, ban cho tôi một sinh mệnh thứ hai, cả đời tôi sẽ không quên.

Trước khi đắc Pháp thì bà bị bệnh tiểu đường, chữa bằng y học không có tác dụng, bị bệnh tật dày vò đến mức không thiết sống, khiến cho bà nghĩ tới việc tự sát, nhưng bà vẫn là nuối tiếc đời người, trong những thời khắc cuối cùng thì bà nghĩ tới việc ra ngoài đi dạo, sau đó mua ít thuốc kết thúc cuộc đời của mình. Bà dậy sớm, mặc bộ quần áo mà mình thích nhất, lại đeo một cái dây chuyền vàng, giống như là cần phải hoàn thành một sứ mệnh gì vậy, sau đó ra khỏi nhà. Trên đường đi, thì thấy rất nhiều người luyện công ở đó, bà hiếu kỳ bước tới, sau khi xem xong giới thiệu đơn giản, thì bà biết những người này là đang luyện Pháp Luân Công. Pháp Luân Công là Đại Pháp có cao đức của Phật gia, dạy người ta tu tâm hướng thiện trọng đạo đức, hơn nữa có hiệu quả kỳ diệu đối với việc trị bệnh khỏe thân. Cũng có thể là có do duyên với Đại Pháp, nên bà đã luyện theo một cách không tự chủ, không biết trạng thái tâm lý gì mà thanh tịnh và khoan khoái như vậy, càng luyện thì thân thể càng nhẹ. Bà luyện công xong thì vui vẻ hớn hở về nhà, quên mất là vì sao mình đi ra, trong tâm chỉ biết vui mừng. Từ đó, bà bước vào tu luyện Đại Pháp. Một hôm khi bà rửa chân, từ cẳng chân đến bàn chân bị lột ra một lớp da dày, bà nói là giống như lột ra một đôi giày vậy. Bệnh tiểu đường mà y học nhận định rằng không thể chữa trị ấy thì đã được chữa khỏi một cách thần kỳ.

Học viên D năm đó 32 tuổi và chồng đều là học viên Pháp Luân Công, đều có thể cảm nhận được sự mỹ hảo và thù thắng của Đại Pháp một cách sâu sắc, và hiểu rõ sự trân quý của Đại Pháp. Vì để cho có nhiều người hơn nữa có thể nhận được lợi ích từ Đại Pháp, có một hoàn cảnh tu luyện ổn định, họ dùng những đồng tiền mình tích cóp lại xây một phòng học Pháp lớn, để cho các học viên học Pháp luyện công. Khi lắp xà nhà, học viên D nhìn thấy một Pháp Luân lớn đang xoay chuyển phía trên ngôi nhà. Sau khi ngôi nhà xây xong, một buổi tối nọ học viên D từ bên ngoài trở về, từ xa đã nhìn thấy gian nhà này được ánh sáng đỏ bao phủ.

Học viên E năm đó 33 tuổi là một người kinh doanh cá thể, khi ở nhà rang quả phỉ (cùng họ hạt dẻ), thì vì để có thêm lượng hạt phỉ, kiếm thêm chút tiền, nên đã vừa rang vừa cho thêm nước, khi bán hàng thì cũng đã từng tính toán so đo với khách. Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, thì anh nhận ra được rằng những hành vi này đều là không nên có, là trái ngược với yêu cầu Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Công, Pháp Luân Công dạy người ta rằng khi làm việc gì thì phải cân nhắc tới người khác, nên anh tự thay đổi hành vi trái với đạo đức của mình.

Học viên F là người bán đồ ăn, việc buôn bán làm được rất tốt, kiếm được tiền nhiều rồi thì phát sinh ngoại tình, không quan tâm hỏi han gì đến người nhà. Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, thì anh chủ động chia tay với người tình, không chỉ là người quay lại với gia đình, mà tâm cũng quay về với gia đình rồi, trở thành một người chồng tốt hiếm có. Dùng lời của anh ấy mà nói thì là “lãng tử hối lỗi quý hơn vàng.”

Nữ học viên G hơn 20 tuổi bị phụ thể dày vò đến mức chết đi sống lại, không được ngày nào yên, thân thể yếu đuối, tinh thần tiều tụy. Cô nói, đốt mấy xe giấy vàng cho phụ thể cũng không có tác dụng, nó còn khiêu khích chồng cô gây chuyện với cô, gia đình bất hòa. Sau khi đắc Pháp thì cô nói với phụ thể rằng: Ta không sợ ngươi, ta hiện tại tu chính Pháp rồi, ta có Sư phụ quản rồi, nhất chính áp bách tà, Pháp Luân Đại Pháp uy lực vô biên! Từ đó phụ thể biến mất, thân thể của học viên G khỏe mạnh, vợ chồng vui vẻ, gia đình hạnh phúc.

Học viên H hơn 50 tuổi bị nhiều loại bệnh tật, bạn bè giới thiệu cho cô Pháp Luân Công và còn bảo cô ở đâu có nhóm học Pháp. Một hôm, cô đi tìm điểm học Pháp theo địa chỉ mà bạn bè gửi cho cô, vốn dĩ là chỉ nên mất 10 phút thì cô lại đi hơn một giờ, bởi vì chân của cô đi lại khó khăn, cô là phải di chuyển từng chút một. Sau khi học Pháp tập thể xong, thì cô cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, tinh thần sảng khoái. Khi từ điểm học Pháp trở về nhà thì cô phát hiện ra là chỉ mất có 10 phút. Hai chân vốn không bước đi được thì bây giờ lại có thể đi bình thường rồi. Cô vui mừng khôn xiết, Pháp Luân Công thực sự là quá siêu thường.

Học viên C tuổi trung niên kiếm sống bằng nghề bán đồ ăn. Cô không chỉ thức khuya dậy sớm hấp màn thầu, bán màn thầu, mà còn phải chăm sóc cho người em trai bị bệnh tâm thần ở nhà. Con thì nhỏ, chăm sóc cho em trai thì chăm sóc không nổi cho con, tâm của cô như muốn tan nát, không biết đã rơi bao nhiêu giọt nước mắt chua xót? Sau khi luyện Pháp Luân Công, thì thời gian lại càng eo hẹp hơn, mỗi ngày đều dạy luyện công vào 2 giờ sáng, tiếp theo là bận rộn kinh doanh, thực sự là có chút cảm thấy không kiên trì nổi nữa, có một lần cô nghĩ tới việc buông bỏ Đại Pháp không tu nữa. Một buổi tối nọ cô có một giấc mộng: Có một cái thang thông thẳng lên đỉnh trời, cô đã bước lên bậc thứ hai của thang rồi. Cô biết là Sư phụ đang động viên cô không nên buông bỏ, Pháp Luân Đại Pháp là một cái thang thông lên trời. Cô kiên định tâm tu luyện: Cho dù khổ, mệt, khó khăn như thế nào cô cũng vẫn sẽ tu tiếp! Một hôm, cô làm xong các việc rồi về nhà, thì thật kinh ngạc khi thấy em trai đang đọc “Chuyển Pháp Luân”, thần thái lại rất bình thường, em trai cô đã khỏi bệnh rồi.

Đúng là một người tu luyện cả nhà được lợi! Nói đến đây, thì sự cảm kích của cô với Sư phụ, với Đại Pháp khiến cô khóc thành tiếng một cách không tự biết. Là Đại Pháp đã thay đổi cuộc đời cô, cô vừa khóc vừa kể lại câu chuyện của mình, những người ở dưới nghe chia sẻ cũng cứ liên tục rơi nước mắt lắng nghe.

Lần mở hội giao lưu tâm đắc này như là một dòng suối trong lành giữa một thế giới dơ bẩn, gột rửa những điều dơ bẩn trong tâm linh. Trong hội trường thì ngồi kín cả tầng một và tầng hai, hội trường trang nghiêm, thần thánh, từ bi, tường hòa, được trường năng lượng mạnh mẽ bao trùm. Hội giao lưu bắt đầu từ 8 giờ sáng liên tục cho đến 1 giờ chiều mới kết thúc, rất nhiều người đều là rơi nước mắt mà nghe cho đến hết. Từng câu chuyện cảm động khiến cho người ta suy ngẫm, khiến cho người ta khó quên.

Ở trên tầng hai của hội trường, một vị học viên vì muốn cho người có duyên liễu giải được Pháp Luân Công, khiến cho nhiều người hơn nữa được lợi ích, nên đã mang sách “Chuyển Pháp Luân” đến phát, chỉ trong chốc lát những người có duyên đã đua nhau lấy hết.

Sau khi tan hội, các học viên đều tự giác xem xung quanh chỗ ngồi của mình có giấy hoặc rác không, toàn bộ hội trường sạch sẽ, trên mặt đất không có một điếu thuốc, một mảnh giấy nào.

Tất cả những người tham gia hội giao lưu tâm đắc lần này, kể cả những người lúc đó chưa tu luyện Pháp Luân Công đều phải khen ngợi không ngớt đối với Pháp Luân Công, cảm thán từ nội tâm rằng: Pháp Luân Đại Pháp thật là tốt, thật kỳ diệu! Thông qua lần hội giao lưu này, lại có rất nhiều người có duyên bước vào tu luyện Đại Pháp. Một vị học viên Pháp Luân Công nhớ lại nói: “Nhà tôi có một người hàng xóm không tu luyện cũng tham gia hội giao lưu tâm đắc, sau khi về nhà thì chủ động tới nhà tôi. Ông nói Pháp Luân Công tốt quá, hỏi chúng tôi ở đâu có nhóm học Pháp, ông cũng muốn đi học Pháp.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/6/15/349640.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/7/5/164537.html

Đăng ngày 4-8-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share