Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Hồ Bắc, Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 14-5-2017] Nhìn lại con đường 20 năm tu luyện của tôi, tôi nhận ra rằng chỉ cần mình tuân theo những tiêu chuẩn của Đại Pháp và coi bản thân như một học viên, những thần tích của Đại Pháp sẽ triển hiện xung quanh tôi.

Con đường đến với tu luyện

Từ nhỏ thân thể tôi rất yếu và nhiều bệnh tật, tôi cũng mắc bệnh máu nghiêm trọng. Khi trưởng thành, tôi bị bệnh ngoài da và bệnh trĩ trong suốt hơn 10 năm. Chồng tôi chỉ nghĩ đến công việc và không bao giờ tỏ ra quan tâm đến sức khoẻ của tôi, thậm chí vào ngày nghỉ lễ anh ấy cũng không về nhà, cũng chưa từng hỏi đến tình hình học hành, phát triển của con cái. Trong tâm tôi rất khổ, sự oán hận dần dần tích tụ, bệnh tình cũng ngày càng nặng.

Năm 1995, chồng tôi bị lãnh đạo cơ quan buộc tội một cách oan ức và bị sa thải. Anh ấy chỉ nhận được 300 tệ mỗi tháng, điều nay đã gây ra xáo trộn trong gia đình 7 người 4 thế hệ của chúng tôi.

Tôi không thể chấp nhận được việc này, và quyết sẽ kiện những quan chức tham nhũng đã đổ tội cho chồng tôi.

Vào thời gian này, vợ chồng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi xem hết video bài giảng thứ nhất của Sư phụ tại Quảng Châu, tôi không cần đeo kính khi đọc sách nữa và các bệnh tật cũng biến mất, kể cả những bệnh nan y. Bệnh gan của chồng tôi cũng không còn. Cả hai chúng tôi đều không cảm thấy oán hận nữa, và cũng không muốn khởi kiện ai nữa.

Pháp thân của Sư phụ đã bảo hộ tôi

Cuộc đàn áp Pháp Luân Công đã chính thức bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999.

Vào 2 giờ chiều ngày 21 tháng 7 năm 1999, một nhóm cảnh sát đến nhà tôi và đưa tôi về đồn. Tôi tỏ ra bình tĩnh và tiện tay cầm theo hai tài liệu mình mới nhận được, đó là bản khảo sát cấp quốc gia về Pháp Luân Công, và tài liệu về pháp lý của tự do tín ngưỡng. Tôi đưa hai tài liệu đó cho cảnh sát.

Một nhân viên cảnh sát yêu cầu tôi ký vào giấy hầu toà. Tôi hỏi: “Tôi đã phạm tội gì?” Khoảng 10 giờ đêm thì tôi được thả.

8 giờ sáng ngày hôm sau, tôi lại bị gọi tới đồn cảnh sát. Một người hỏi tôi tu luyện Pháp Luân Công như thế nào. Tôi chỉ nói với anh ấy rằng hàng ngày tôi luyện công và đọc các bài giảng. Sau đó họ đặt ra cho tôi 6 điểm hạn chế không được phép làm và thả tôi trước 10 giờ sáng.

Buổi chiều tôi đi tới toà nhà chính quyền tỉnh để kiến nghị về quyền được tập Pháp Luân Công mà không bị ngăn cản.

Ngày 23 tháng 7, tôi lại bị bắt. Tôi không trả lời khi bị thẩm vấn và bị bắt giam trong một tuần. Mỗi buổi tối, có bốn vị lãnh đạo ở cơ quan của tôi bị ép phải đến canh chừng tôi. Tuy nhiên, tôi vẫn tiếp tục luyện công mỗi ngày.

Đến ngày thứ năm, họ yêu cầu tôi trả lời phỏng vấn của đài truyền hình. Tôi đã từ chối.

Một lãnh đạo cơ quan nói với tôi rằng cuộc phỏng vấn chỉ kéo dài một phút. Tôi trả lời: “Dù là nửa phút tôi cũng không làm. Tôi không muốn xuất hiện trên truyền hình, không cần biết ai phỏng vấn tôi.”

Vào ngày hôm đó, tôi đã thấy rất nhiều Pháp thân của Sư phụ. Tối hôm đó, tôi thấy Sư phụ ngồi trên mặt trăng. Tôi biết Sư phụ đang khích lệ tôi làm tốt để vượt qua khảo nghiệm này.

Tôi được thả về nhà an toàn từ đồn cảnh sát, và trong thâm tâm tôi biết rằng, Sư phụ luôn bảo hộ cho tôi.

Lựa chọn giữa thần niệm và nhân niệm

Tháng 7 năm 2002, do bị chuột rút ở chân nên tôi bị ngã và bị thương ở lưng. Cơn đau khá nghiêm trọng, đến nỗi tôi không ngủ được vào ban đêm. Trong hơn hai tuần, tôi đã không thể đại tiểu tiện. Nhưng tôi không nghĩ đến các triệu chứng ấy và vẫn tiếp tục làm những việc mà một học viên cần làm: Học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Tôi vẫn cùng những học viên khác đi tới các vùng nông thôn để nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Chưa đầy ba tuần sau, mọi thứ trở lại bình thường và tôi đã khoẻ trở lại.

Đôi khi tôi vẫn bị ảnh hưởng những vấn đề của người thường và không tinh tấn trong tu luyện. Điều đó đã tạo thành sơ hở trong tu luyện của tôi, tôi nghĩ rằng nó dẫn đến việc tôi bị ngã. Tháng 10 năm 2002, tôi bị ngã ở phòng khách và bị chấn thương cột sống. Tôi đã học Pháp, phát chính niệm, phá trừ quan niệm người thường về việc bị chấn thương và nhẩm Pháp:

“Khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng.” (Bài giảng thứ chín – Chuyển Pháp Luân)

Một tháng sau, tôi đã hồi phục trở lại.

Lần này tôi không nhờ các học viên khác giúp tôi phát chính niệm. Tôi nhận ra rằng mình nên tự giải quyết vấn đề của bản thân, bởi Sư phụ luôn ở bên cạnh chúng ta. Tự chúng ta cần lựa chọn giữa Thần niệm và nhân niệm. Chỉ cần chúng ta tuân theo Pháp và hành xử như những học viên, thần tích của Đại Pháp sẽ triển hiện ở khắp xung quanh.

Trong tu luyện không có chuyện gì là quá nhỏ. Chúng ta cần chú tâm tu luyện một cách vững chắc và nghiêm túc với bản thân.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/5/14/大法神奇无处不在-340673.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/6/13/164245.html

Đăng ngày 30-7-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share