Bài viết của một học viên tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-06-2017] Tôi cùng bốn học viên khác tại địa phương bị bắt giữ vào năm 2009 vì nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp hoặc lưu giữ các tài liệu in ấn về Đại Pháp. Cả năm người đã bị kết án tù từ 5,5 năm tới 8 năm.

Sau khi việc bắt giữ tôi được thông qua, trường hợp của tôi được đưa lên Viện kiểm sát tỉnh. Ngay khi tôi được thả để chăm sóc y tế, tôi đã rời nhà và không tới tòa khi được triệu đến. Điều này khiến tôi trở thành một người nằm trong danh sách truy nã của cảnh sát địa phương.

Tôi đã trải qua một thời kỳ khó khăn vì chạy trốn do sợ hãi. Tuy nhiên dần dần, khi tôi đặt tín tâm vào Sư phụ và Pháp, tôi đã có thể vượt lên. Tôi không còn sợ hãi, và đối đãi với mọi việc như một cơ hội giảng thanh chân tướng. Chính niệm của tôi dần mạnh hơn, và nỗi sợ hãi nhỏ lại. Cuối cùng, tên của tôi được gạch khỏi danh sách truy nã.

Suy sụp

Tôi không thể nào diễn tả được khó khăn mà mình gặp phải khi mới rời khỏi nhà. Tôi phải đeo mặt nạ và đội mũ khi đi ra ngoài, và chỉ sử dụng cửa sau và những con đường nhỏ để tránh né cảnh sát. Tôi đã không nói chuyện với những người quen khi tình cờ gặp họ, để tránh họ nhận ra. Tôi cảm thấy thật nhỏ bé, trốn chui lủi như một con chuột.

Mặc dù tôi tiếp tục làm ba việc mà một học viên Đại Pháp cần làm, nhưng tâm của tôi thật nặng nề, và tôi bị suy sụp. Tôi rất bi quan về tương lai. Tôi thường bị những thứ của người thường làm động tâm, và bị chấp trước hay nhân tâm điều khiển. Trạng thái tu luyện của tôi cách quá xa so với tiêu chuẩn của Pháp, và tôi không khởi chính niệm lên được.

Tôi muốn đối mặt với nỗi sợ hãi và vượt qua, nhưng lại khó có thể vượt qua trạng thái suy sụp. Thời gian trôi qua, tôi hầu như không đề cao, không thể tinh tấn và giữ tín tâm vào Sư phụ và Pháp. Nhân tâm và chấp trước đã áp đảo, khiến tôi không thể tiến bước trong tu luyện.

Nhà chức trách địa phương liên tục quấy rối và đe dọa gia đình tôi, đặc biệt là trong suốt những kỳ họp quốc hội và ủy ban thường vụ chính trị.

Tôi phải liên tục dời chỗ ở, qua người thân, bạn bè, đồng tu. Tôi muốn gửi lời xin lỗi tới họ về những phiền toái mà mình gây ra, và cảm ơn họ.

Lẩn trốn sau lần bị phát hiện đầu tiên

Mỗi năm, cảnh sát địa phương đều tổ chức một đợt lùng sục để lần theo danh sách truy nã. Năm 2014, họ bắt được tôi tại nhà. Tám viên cảnh sát xuất hiện, khiến tôi cảm thấy áp lực. Họ đứng xung quanh, khóa mọi lối ra và nhìn chằm chằm vào tôi.

Niệm đầu tiên của tôi là: “Sư phụ, xin Ngài giúp con.” Tôi biết rằng mình phải cứu họ. Trong khi phát chính niệm để loại bỏ các nhân tố tà ác đằng sau họ, tôi mời họ ngồi xuống và mời họ nước. Tôi muốn để họ thấy mặt thiện của học viên Đại Pháp. Thái độ của họ nhẹ nhàng hơn, và không khí trở nên an hòa, không còn căng thẳng.

Thay vì đi cùng họ, tôi đã giảng chân tướng cho họ. Sau hơn 1 giờ đồng hồ, một trong số họ gọi cho quản lý, rồi họ đi khỏi. Sợ họ sẽ quay lại, tôi đã rời khỏi nhà ngay khi xe của họ biến mất ở góc đường. Tôi lại tiếp tục lẩn trốn.

Tôi chạy thoát, nhưng vẫn sợ hãi

Điều tương tự xảy ra vào năm 2015. Sáu viên cảnh sát từ Đồn cảnh sát Thành Quản đã bao vây tôi tại nhà. Tôi cảm thấy bình tĩnh vì đã gặp tình huống này vào năm ngoái. Tôi biết rằng mình sẽ được Sư phụ gia trì và giúp tôi loại bỏ các nhân tố tà ác đằng sau họ. Tôi bắt đầu giảng chân tướng cho họ, và nói với họ rằng thật không xứng phải làm tiểu tốt cho Giang Trạch Dân.

Tôi lấy Chu Vĩnh Khang, người đã bị kết án chung thân vì tham nhũng, làm ví dụ, và khuyên họ nên tìm hiểu chân tướng về Đại Pháp và không nên đứng về phía tà ác. Tôi nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp không hề nằm trong danh sách 14 tà giáo mà Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đưa ra năm 2014.

Một người hỏi: “Tại sao chúng tôi không biết gì về điều đó?” Tôi nói với họ hãy xem trên mạng. Tôi cũng nói: “Tôi không nên đi cùng các anh vì sự an toàn của chính các anh.” Sau khi tôi nói về Đại Pháp hơn 1 tiếng đồng hồ, họ rời đi. Tôi lại rời khỏi nhà sau đó.

Buông bỏ nỗi sợ hãi

Nỗi sợ hãi phải gặp một hoàn cảnh tương tự đã trở thành một chấp trước mạnh mẽ vào năm 2016. Dù tôi có cố gắng đến đâu, tôi cũng không thể buông bỏ nó. Tôi đã học Pháp và phát chính niệm. Tôi quyết định rằng mình sẽ không rời nhà nữa, và quyết tâm ở lại nhà.

Một học viên địa phương nhắn tin cho tôi vài ngày sau đó và nói rằng một học viên khác từng bị kết án năm 2009 lại vừa tiếp tục bị bắt. Anh ấy cũng nằm trong danh sách truy nã. Người học viên địa phương đó hỏi tôi định làm gì. Mặc dù tôi nói với cô rằng tôi không sợ hãi và không rời đi, nhưng trái tim tôi bắt đầu đập thình thịch, và tôi cảm thấy tức ngực.

Đó là nỗi sợ hãi. Tôi đã chịu đựng nó quá đủ rồi, và quyết tâm sẽ không lẩn trốn nữa. Đã đến lúc đối mặt với sợ hãi và loại bỏ nó. Vật cực tất phản. Tôi phát chính niệm cho tới khi cảm thấy rằng nỗi sợ hãi đã biến mất trong trường không gian của mình.

Sư phụ giảng:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (Bài trừ can nhiễu, Tinh Tấn Yếu Chỉ 2)

“Phật nào, Đạo nào, Thần nào, Ma nào, đều chớ mong động được tâm của tôi; như vậy nhất định sẽ có hy vọng thành công” (Chuyển Pháp Luân)

“Tôi nói rằng nhất tâm bất động có thể ức chế vạn động.” (Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco 2014)

“Đệ tử chính niệm túc,
Sư hữu hồi thiên lực.” (Sư đồ ân, Hồng Ngâm II)

“Ý bất kiên
Quan tự sơn
Trách xuất phàm.” (Đoạn (Nguyên khúc), Hồng Ngâm II)

“…chớ coi trọng việc kia. Chư vị càng coi cái khó đó là lớn, thì việc càng khó làm, ‘tướng do tâm sinh’, vậy thì việc đó càng phiền phức hơn. ‘Tướng do tâm sinh’ còn có tầng ý nghĩa này, là vì chư vị đặt nó lên cao, đã coi tự mình thành nhỏ. Hãy coi việc kia không ghê gớm gì, việc cứu người là việc lớn như vậy, hãy làm những gì chư vị cần làm, trong tâm vững vàng tự tin hơn, gặp gì nghe gì không thuận tâm lắm, không như ý lắm thì cũng đừng chú tâm vào đó; hãy đường đường chính chính làm những gì mình cần làm. Đừng bị tà can nhiễu, đừng bị chúng lay động, vậy thì những nhân tố bất hảo sẽ không từ chính mình sinh ra, tà ác sẽ thành nhỏ bé, bản thân chư vị sẽ cao lớn, chính niệm sẽ đầy đủ. Thật sự đều là như thế.” (Giảng Pháp tại hội nghị Đại Kỷ Nguyên [2009])

“Nhĩ hữu phạ — Tha tựu trảo
Niệm nhất chính — Ác tựu khoa” (Phạ Xá, Hồng Ngâm II)

Cảnh sát một lần nữa lại tới

Ngay khi chồng tôi bước ra khỏi cửa vào một buổi chiều tháng 12 năm 2016, anh đã gặp phải 4 nhân viên thường phục. Họ nói rằng họ là cảnh sát và muốn vào. Chồng tôi cố gắng giữ họ ngoài cửa. Tôi nghe thấy họ tranh cãi và nhận ra rằng khảo nghiệm đã tới.

Lần này, tôi không sợ hãi và rất bình tĩnh. Tôi mở cửa, mỉm cười và nói: “Xin hãy bước vào đi. Ngoài trời lạnh đấy.” Mọi người bình tĩnh lại ngay lập tức, và tà ác không còn có thể lợi dụng được gì. Tất cả bắt đầu nói chuyện nhẹ nhàng, và không khí trở nên an hòa hơn.

Cảnh sát cho tôi thấy thẻ của họ, và nói họ từ cục cảnh sát thành phố. Tôi nói: “Ái chà. Trường hợp của tôi đã lên tới cấp thành phố à?” Một người trong số họ lấy ra một tờ giấy với ảnh của tôi trên đó và hỏi: “Có phải cô không? Giấy nói là tội phạm bỏ trốn”. Tôi nói: “Thật không tốt chút nào. Tôi đã phạm tội gì nhỉ?”

Một người trong số họ nói: “Đó là trường hợp vào năm 2009. Cảnh sát tỉnh không thể giải quyết được nên chúng tôi tới đây. Xin cô đi theo chúng tôi.” Trong khi phát chính niệm cường đại, tôi giải thích cho họ là tôi không thể đi cùng họ.

Tôi giảng chân tướng cho họ và nói: “Tôi không thể đi cùng các anh; tôi sẽ làm hại các anh nếu làm vậy. Vì các anh đã ở đây, tôi sẽ giải thích với các anh tại sao tôi không thể đi. Điều các anh đang làm là sai trái và phạm pháp. Là nhân viên thực thi pháp luật, các anh đang làm sai luật. Các anh đang vi phạm luật pháp về tự do tín ngưỡng và ngôn luận. Điều này là không tốt.”

Một thành viên gia đình cũng là học viên đã giúp giảng chân tướng cho họ, và nói với họ đừng gây ra tội ác đối với các học viên. Tôi bước vào một phòng khác và phát chính niệm cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Tôi phát chính niệm trong hơn 1 tiếng đồng hồ trong khi người thân của tôi giảng chân tướng cho họ tại phòng khách.

Sư phụ giảng:

“Từ bi năng dung thiên địa xuân” (Pháp chính càn khôn, Hồng Ngâm II)

“Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này. ” (Chuyển Pháp Luân)

Lần này tôi đã không động tâm, tâm kiên định vững như đá không thể phá. Không ai có thể động được tâm tôi.

Đại quan

Các nhân viên đi vào phòng tôi ngồi và nói: “Này cô, chúng tôi không truy tìm học viên Pháp Luân Công. Chúng tôi chỉ truy theo danh sách truy nã.” Tôi nói: “Tôi không phải là tội phạm. Tôi không làm sai luật.” Họ thấy sách Đại Pháp và tờ rơi trong phòng tôi nhưng không nói gì cả.

Tôi hướng nội và trong khi nói chuyện với họ, tôi nhận ra rằng tu luyện của tôi không theo kịp. Chính niệm của tôi không đầy đủ và chấp trước đang kéo tôi lại. Không thể cho rằng ngồi một chỗ phát chính niệm là sẽ vượt qua, tôi cần phải đề cao tu luyện và loại bỏ tận gốc nỗi sợ.

Cảnh sát tới vào 3 giờ chiều và ở lại hơn 2 tiếng đồng hồ nữa. Dù chúng tôi có giải thích ra sao, họ cũng không rời đi. Họ nói: “Cô thật tốt, và vì thế chúng tôi đã đợi lâu vậy. Nếu là người khác thì chúng tôi đã còng tay và lôi đi rồi.”

Tôi tự nhủ với bản thân: “Tôi tin vào Sư phụ và Pháp. Đây là một đại quan, và tôi sẽ chấp nhận rủi ro để xem thế nào.” Tôi nói với Sư phụ trong tâm rằng: “Thưa Sư phụ, con sẽ đi với họ. Con không sợ chết.” Nếu đó là một đại quan như tôi nghĩ, tôi muốn chứng minh rằng mình là vàng, không phải là cát. Tôi thay quần áo và đi với cảnh sát vào 5 giờ 30 chiều hôm đó.

Được thả trong hai ngày

Có một trận bão hôm đó và tầm nhìn khá kém. Chúng tôi không thể nhìn thấy quá 30 mét phía trước. Không ai nói chuyện trong xe, tất cả đều chăm chú nhìn đường. Tôi đã phát chính niệm suốt đường tới trung tâm giam giữ thành phố. Khi chúng tôi tới nơi lúc 8 giờ tối, tôi được cho biết rằng mình sẽ được kiểm tra sức khỏe. Tôi ghi nhớ lời của Sư phụ,

“Một vị Phật chuyển tay một cái, thì bệnh của toàn nhân loại sẽ không còn…” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi huơ tay loại bỏ những nhân tố tà ác đằng sau cảnh sát và bảo vệ. Tôi nghĩ: “Xin Sư phụ gia trì cho con. Đây không phải là nơi con cần ở lại. Con còn có nhiều việc chưa hoàn thành. Con không muốn mất thời gian tại đây. Con cần phải quay lại.” Khi tôi nghe được rằng huyết áp của mình rất cao, 210/140, tôi đã rớm nước mắt – Sư phụ từ bi đã cứu tôi.

Cảnh sát không lường được việc đó và nhìn nhau. Họ gọi cho chồng tôi và nói với anh rằng tôi sẽ được thả ngày hôm sau. Họ cũng bảo tôi không nên lo lắng vì tôi sẽ không được trung tâm giam giữ nhận, hay bất cứ một trung tâm nào khác.

Chúng tôi đã ở lại khách sạn đêm hôm đó. Một trong ba người cảnh sát là một phụ nữ, và cô đã hỏi tôi nhiều câu hỏi về Đại Pháp. Tôi nói với họ tất cả mọi điều về Đại Pháp, và vì sao cuộc bức hại là sai. Cuối cùng, cả ba đều học cách ngồi song bàn thiền định và đả thủ ấn.

Chúng tôi đã chờ cả ngày hôm sau, nhưng giấy tờ vẫn chưa hoàn tất, và phải chờ thêm một hôm nữa. Tôi nhận ra vào ngày thứ ba rằng việc mình không giảng chân tướng sâu hơn có lẽ là nguyên nhân trì hoãn, vậy nên tôi đi xuống hành lang khách sạn và nói chuyện với một vài nhân viên trẻ tuổi. Họ đều chăm chú lắng nghe và gật đầu nói: “Thật hợp lý. Học viên các bạn đều là người tốt.”

Tôi hỏi một nhân viên vào buổi chiều: “Chúng ta đang chờ gì nhỉ?” Anh ấy nói: “Tôi không biết, Viện kiểm sát tỉnh không nói gì. Họ yêu cầu đưa cô tới trung tâm giam giữ và giao lại trường hợp của cô cho thành phố.”

Tôi nói: “Đảng đã thực sự xong rồi. Tất cả những việc này là vì cấp trên các anh đang muốn né tránh trách nhiệm. Sao anh không thoái Đảng?” Khi anh đồng ý, tôi nói tiếp: “Tôi nghĩ rằng chúng ta nên làm theo phía thành phố”. Vậy là anh ta gọi chồng tôi và bảo anh tới đón.

Giảng chân tướng cho những người có liên quan

Ba nhân viên thành quản đã tới nhà không lâu sau khi tôi trở về. Họ giải thích rằng Viện kiểm sát đề nghị phải giám sát tôi và ghi lại địa chỉ của tôi. Khi họ yêu cầu tôi điểm chỉ, tôi đã nói không.

“Các bạn trẻ, các bạn đang làm sai luật. Nếu tôi không ký giấy hay điểm chỉ, chúng ta sẽ đều ổn. Nếu tôi làm vậy, tương lai của các bạn sẽ bị hủy.” Cả ba người rời khỏi trong chưa tới 5 phút. Ngày hôm sau, tôi nhận được cuộc gọi báo rằng tôi không còn bị theo dõi nữa.

Tôi được tòa án triệu tập vào đầu tháng 1 năm 2017. Nữ thẩm phán trẻ nói với tôi rằng, theo Viện kiểm sát, tôi đã phạm tội, và hỏi xem tôi định nói gì.

Tôi nói: “Đại Pháp vô tội. Chúng tôi, những học viên, đã sống tuân theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp, và cố gắng giữ đạo đức. Điều này trăm lợi mà không có lấy một hại.”

Tôi đã không tuân theo khi được yêu cầu ký tên và điểm chỉ, vì giấy tờ viết rằng tôi phạm tội. Tôi không phạm tội. Thẩm phán báo lại với cấp quản lý cao hơn, và được trả lời rằng tôi không phải ký, và được tự do.

Tôi nói với vị thẩm phán trẻ: “Chúng ta gặp là có duyên tiền định. Hãy nhờ rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Cô ấy mỉm cười nói: “Vâng. Được rồi.”

Tôi nhận ra rằng nếu bạn không coi mọi thứ quá lớn, và nhìn chúng từ cao hơn, sẽ thấy chúng chẳng có nghĩa lý gì. Khi tôi thật sự đạt được cảnh giới đó, quan này đột nhiên thật dễ vượt qua. Bây giờ tôi cảm thấy trường không gian của mình thật thuần tịnh và trong sáng. Tôi cảm thấy thư thái nhẹ nhàng.

Giảng chân tướng cho luật sư

Con trai tôi đã thuê một luật sư bào chữa cho tôi trước tòa. Một học viên cảm thấy luật sư không tốt và khuyên tôi không nên có luật sư. Tôi đã hỏi con trai về việc này. Con tôi hỏi lại: “Mẹ à, mẹ có chấp trước vào việc có luật sư không?”

Câu hỏi của con khiến tôi nhận ra rằng là một học viên Đại Pháp, tôi phải chủ động trong màn diễn này, dù có luật sư hay không cũng không sao. Diễn viên chính không nên chấp trước vào luật sư. Tuy nhiên sau khi nói chuyện với một học viên khác, tôi quyết định giữ lại luật sư vì anh ấy cũng cần được cứu.

Cùng với một học viên khác bị kết án vào năm 2009, tôi được xử vào ngày 25 tháng 1. Sau khi các thẩm phán mở đầu, họ yêu cầu các luật sư phát biểu. Luật sư của học viên kia trình bày: “Biện lý phụ trách vụ này đã chết trong một tai nạn xe. Hai nhân viên nhận lấy vụ án này vào năm 2014 chỉ thật sự trở thành biện lý 1 năm sau khi vụ án thiết lập. Họ không biết gì về vụ án và không đủ trình độ. Tôi yêu cầu tòa không cho họ tham gia tiếp tục.” Phiên xử kết thúc trong nửa tiếng.

Chúng tôi lại được xử tiếp vào ngày 22 tháng 3. Luật sư của tôi bào chữa dựa trên điều 35 và 36, bào chữa tôi vô tội. Tôi cũng tự bào chữa và tuyên bố vô tội.

Tôi nói: “Thông qua chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, tôi cố gắng trở thành người tốt với đạo đức tốt. Điều các học viên Đại Pháp làm là hợp pháp và cần được luật pháp bảo hộ. Bắt giữ những người vô tội là trái pháp luật và trái Hiến pháp Trung Quốc.”

Luật sư của tôi kết luận: “Việc buộc tội thân chủ của tôi là trái hiến pháp và pháp luật. Mọi việc thân chủ tôi làm cần được luật pháp bảo hộ.”

Luật sư và tôi đã phối hợp ăn ý bên trong và ngoài phòng xử, và tôi đã có cơ hội đi sâu giảng chân tướng cho anh. Tôi đã rất vui vì anh đã chọn vị trí đúng đắn, và ở bên phía chính nghĩa.

Tên của tôi được gạch bỏ khỏi danh sách truy nã

Việc tuyên án tôi bị hoãn lại vô thời hạn, và tôi được loại khỏi danh sách truy nã. Tôi không còn phải trốn khỏi bất kỳ ai hoặc sợ hãi khi nghe thấy ai đó gõ cửa. Tôi không phải đội mũ và đeo mặt nạ bất cứ đâu tôi tới, và có thể đàng hoàng xuống đường, đi tới các buổi hội họp và nói chuyện với bất cứ ai mình muốn.

Những người đã từng giúp tôi, bạn bè, gia đình, đồng tu, không còn bị can nhiễu và đe dọa, và không còn phải lo lắng về tôi. Bằng việc giữ chính niệm và đặt tín tâm vào Sư phụ và Pháp, tôi đã thoát khỏi một khó nạn kéo dài.

Tôi đã từng băn khoăn mình có thể vượt quan không, và khi tôi cố gắng, tôi thấy mọi việc như Sư phụ giảng:

“Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” (Chuyển Pháp Luân)

Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi. Con sẽ không làm người thất vọng.

Xin các đồng tu chỉ ra bất cứ điều gì chưa phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/4/29/346021.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/6/24/164392.html

Đăng ngày 28-7-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share