Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Đài Loan

[MINH HUỆ 2-6-2017] Để kỷ niệm 25 năm ngày Pháp Luân Đại Pháp được truyền ra công chúng, tôi xin được chia sẻ một số kinh nghiệm tu luyện gần đây của tôi.

Tôi là một bác sĩ 56 tuổi, đến từ một thị trấn nhỏ ở Đài Loan. Tôi đắc Pháp năm 1999. Nhờ có thành tích học tập tốt nên tôi được nhận vào trường trung học hàng đầu Đài Loan, nơi đã dẫn dắt tôi đến với con đường cầu Đạo, tìm tòi về giá trị của nhân sinh và sinh mệnh.

Năm 1999 tôi vào trường y và sau đó tham gia câu lạc bộ Phật học tại trường. Tôi đã nghiên cứu kinh Phật một cách nghiêm túc trong nhiều năm. Mặc dù các nguyên lý của Phật giáo là tốt, nhưng Phật giáo không thể giúp tôi khỏi bệnh trầm cảm kinh niên và chứng mất ngủ.

Năm 1999 một trận động đất xảy ra ở Đài Loan, cướp đi hơn 3.000 mạng người. Sự kiện đó khiến tôi nhận ra rằng cuộc sống thật mỏng manh. Sau đó tôi có cơ duyên được biết tới Pháp Luân Đại Pháp. Lần đầu đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi nhận ra đây mới là Phật Pháp chân chính, đã triệt để giải đáp những nghi hoặc mà trong suốt một thời gian dài đọc kinh thư Phật giáo tôi đã không thể lý giải. Tôi quyết định bắt đầu tu luyện trong Pháp Luân Đại Pháp.

Hướng nội tìm

Đầu năm 2015, tôi đột nhiên bị một cơn đau bụng dưới, khiến tôi không thể đứng hoặc ngồi. Nằm trên giường, tôi liên tục trở người qua lại vì nằm yên một tư thế trong vài phút sẽ làm cơn đau dữ dội hơn. Cơn đau kéo dài trong suốt 24 giờ đồng hồ.

Trong cơn đau, tôi liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Gia đình tôi cùng các học viên khác động viên tôi ngồi dậy và phát chính niệm. Cuối cùng, đến ngày hôm sau, cơn đau đã biến mất.

Hướng nội tìm thiếu sót trong tu luyện chính là chìa khoá để vượt qua quan này. Trong nhiều năm, tôi vẫn ôm giữ tâm oán hận với hai người thân lớn tuổi trong nhà. Hơn nữa, để né tránh vấn đề này, tôi cố tình tránh mặt họ. Trong khi hướng nội giữa cơn đau, tôi quyết định sẽ đối mặt với vấn đề này. Ngay lập tức, các triệu chứng đau biến mất.

Ngày hôm sau, tôi sắp xếp thời gian tới thăm những người họ hàng để chân thành xin lỗi họ về những lỗi lầm của tôi. Bằng cách đó, quan hệ của chúng tôi đã hoà thuận trở lại.

Tôi ít khi gặp tình trạng thân thể tiêu nghiệp, nên nhiều năm nay mỗi khi có học viên tìm đến tôi để chia sẻ về vấn đề nghiệp bệnh thì tôi thường nói rất thẳng và thiếu từ bi, không nghĩ đến họ, còn tỏ ra lạnh lùng bình chân như vại. Do đó trải nghiệm lần này khiến tôi cảm thấy xấu hổ vì cách cư xử thiếu thiện tâm của mình đối với các học viên khác.

Tôi tin rằng lý do khiến một số học viên vẫn mắc nghiệp bệnh là các học viên khác chưa hỗ trợ kịp thời. Sau khi bình phục, tôi đã thay đổi cách cư xử với các học viên đang gặp nghiệp bệnh. Ngoài việc chia sẻ sâu sắc về nhận thức Pháp, tôi cũng đảm bảo việc dành thời gian để học Pháp và phát chính niệm cùng nhau.

Buông bỏ chấp trước

Trong những năm qua, mặc dù tôi liên tục đảm nhận nhiều hạng mục giảng chân tướng và công việc điều phối, làm rất nhiều việc, nhưng sự đề cao tâm tính vẫn còn hữu hạn. Chủ yếu là do tôi không đặt công phu vào việc hướng nội tìm, đã dẫn đến nhiều sai lầm. Những tật xấu tôi thường phạm phải là luôn ôm giữ ý kiến cá nhân, tự cho mình là đúng, cảm thấy suy nghĩ của mình là cao minh, không lắng nghe ý kiến của người khác, chẳng những không đạt được sự khoan dung độ lượng mà ngay cả việc lý giải người khác cũng không làm được. Có lúc tôi còn dùng thái độ quyền uy để đối xử, không xét đến khả năng tiếp thu của người khác. Nếu kết quả cho thấy đề xuất của tôi là tốt, tôi càng dương dương tự đắc, càng khiến cho chấp trước này nặng nề hơn.

Nhiều năm nay có một hạng mục trong đó tôi hợp tác với một đồng tu có chủ kiến rất mạnh, tôi cảm thấy rất khó phối hợp với anh ấy. Những mâu thuẫn xảy đến khiến tôi nhận ra sai lầm trong thái độ của mình.

Mấy năm qua, tôi đã điều chỉnh bản thân, gắng sức nhường anh ấy. Tuy nhiên, sự khoan dung miễn cưỡng đã không thể giúp tôi đề cao tầng thứ, cũng không thể cải thiện mối quan hệ giữa hai chúng tôi.

Tháng 12 năm 2016, xung đột của chúng tôi tăng cao đến mức anh ấy bắt đầu cư xử một cách thiếu lý trí. Mặc dù tôi cảm thấy không phải do mình làm sai, nhưng để tránh mâu thuẫn, tôi vẫn nói lời xin lỗi. Tuy nhiên sau khi xem xét về hành động của mình, tôi nhận ra tôi đã vô tình khuyến khích hành vi sai trái của anh ấy.

Trong một buổi chia sẻ kinh nghiệm sau đó, tôi đứng dậy và nói về những thiếu sót của mình, bao gồm những chấp trước vào mâu thuẫn và lợi ích vật chất, tâm tranh đấu, tự mãn, và xu hướng coi thường người khác. Tôi đã công khai xin lỗi những học viên đã làm việc cùng tôi và bày tỏ hy vọng rằng chúng tôi có thể bỏ qua những thiếu sót của nhau và cùng làm việc để hoàn thành hạng mục vì lợi ích của các học viên khác.

Việc này đã giúp xoay chuyển tình thế, cả hai bên đều tiến thêm một bước để hướng nội tìm.

Trong 17 năm qua, tôi đã thay đổi từ một người yếu ớt, sống nội tâm trở thành một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp khoẻ mạnh về cả thể chất và tinh thần. Với lòng biết ơn sự từ bi vô lượng của Sư phụ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng để hoàn thành những yêu cầu của một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/5/4/一名台湾医生的感恩-346696.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/6/2/164090.html

Đăng ngày 27-7-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share