Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-5-2017] Chồng và phía gia đình nhà chồng của một học viên không ủng hộ việc cô tu luyện Đại Pháp và đối xử với cô không tốt. Tuy nhiên, cô vẫn chiểu theo những lời dạy của Pháp Luân Đại Pháp và thể hiện sự từ bi của mình khi [tận tâm] chăm sóc người bố chồng đang lâm bệnh.

Gia đình nhà chồng đã chứng kiến được sức mạnh của Pháp Luân Đại Pháp và cuối cùng đã chấp nhận và tôn trọng tín ngưỡng của cô. Dưới đây là câu chuyện mà cô đã chia sẻ.

Bố chồng tôi là một đảng viên Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) hơn 70 năm kể từ khi ông gia nhập tổ chức này năm 17 tuổi. Trong suốt Đại Cách mạng Văn hóa, ông đã cố trốn thoát khỏi sự truy bắt của Hồng Vệ binh. Cuối cùng họ vẫn tìm ra ông và ông phải tiếp tục làm việc cho ĐCSTQ thêm 35 năm nữa. Dù bây giờ ông đã nghỉ hưu, nhưng ông vẫn rất sợ ĐCSTQ. Ông sợ nghe tôi chỉ trích nó và tỏ ra quá sợ hãi khi thoái khỏi nó. [Mỗi khi chúng tôi nói chuyện,] ông sẽ ngó ngay ra ngoài của sổ để xem liệu có ai đó đang nghe lén cuộc nói chuyện của chúng tôi hay không.

Hai năm trước, bố chồng tôi bị đột quỵ, mất khả năng phối hợp, và bị suy giảm trí nhớ. Vợ chồng tôi đã tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc chạy chữa cho ông ở bệnh viện nhưng chẳng có tác dụng gì. Sau khi ra viện, ông đã chuyển đến ở cùng với chúng tôi.

Tôi bảo ông hãy niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo,” nhưng ông đã không niệm vì lo sợ bị bức hại. Một hôm mọi người trong nhà đều đi vắng, chỉ có mỗi hai người chúng tôi ở nhà, bố chồng tôi đã tập trung hết sự can đảm của mình để nói ra những từ này. Sau chỉ có nửa ngày, các triệu chứng của ông đã biến mất. Mặc cho sự thần kỳ xảy ra, người chồng vô thần của tôi vẫn tin rằng đó đều là do tác dụng của thuốc mà bố chồng đã dùng trước đây.

Chồng tôi phản đối việc tôi tu luyện Đại Pháp kể từ khi tôi bắt đầu thực hành năm 1998. Anh còn đe dọa đuổi tôi ra khỏi nhà. Mỗi khi tôi cố giải thích lý do cho anh, thì anh sẽ lại đánh tôi.

Tình hình càng trở nên tồi tệ hơn sau khi cuộc bức hại bắt đâu. Anh không nghe bất cứ từ nào tôi nói ra cả, chứ đừng nói là giảng chân tướng. Ra khỏi nhà, tôi có thể giảng chân tướng cho cảnh sát, các công tố viên và thẩm phán, nhưng khi ở nhà tôi lại cảm thấy bất lực lúc đứng trước anh.

Năm ngoái bố chồng tôi bị các mụn rộp mọc lên ở trên trán và nó sưng lên rất to. Sau khi tiêu tốn cả vài nghìn đồng ở bệnh viện, nó đã không còn sưng nữa, nhưng ông lại bắt đầu thấy đau đầu, lú lẫn, và mất kiểm soát. Ông ấy cứ lảm nhảm tên của những người đã mất. Vào cuối tháng 12, chị gái chồng tôi lại đưa ông ấy đến ở với chúng tôi. Chồng tôi ban ngày đã phải làm việc vất vả rồi mà ban đêm còn phải chăm sóc cho ông, điều đó đã khiến anh nhanh chóng trở nên mệt mỏi.

Trong suốt kỳ nghỉ Tết Nguyên đán, gia đình của hai người chị em gái chồng tôi đến thăm bố của họ. Ông đã bị ảo tưởng đến mức không thể nhận ra được ai cả. Ngày 4 tháng 1, trong lúc mọi người đi ăn tối, tôi đã bật các bài giảng Pháp của Sư phụ cho ông nghe, tin tưởng rằng việc nghe được giọng nói của Sư phụ sẽ giúp được ông.

Tôi đã để chiếc loa ở trên bàn trong phòng khách và giúp cho bố chồng tôi ngồi cạnh chiếc bàn. Ông đã giữ cái loa trong tay và chăm chú lắng nghe. Đến chiều, tôi thấy ông đi tiểu ra sàn nhà, đấy là một tín hiệu tốt vì thông thường ông hay tiểu luôn tại giường. Gia đình người anh trai của ông đã đến thăm khi tôi đang khiến ông thay đổi. Ông đã nhận ra được nhà anh trai mình và có thể gọi tên từng người một trong số họ.

Ngày 6 tháng 1, em gái chồng tôi đã đến và bố chồng tôi không chỉ nhận ra cô ấy mà còn nói chuyện được với cô. Ông ấy đã bảo với cô ấy rằng tôi là người tốt hiếm có và ông không xứng được tôi đối xử tốt đến vậy. Ông và gia đình chưa bao giờ đối xử tốt với tôi kể từ khi tôi làm dâu trong gia đình này cả.

Khi bố chồng tôi tiếp tục nghe các bài giảng của Sư phụ, sức khỏe của ông đã được cải thiện rất lớn. Đến ngày 7 tháng 1, ông đã có thể sử dụng được nhà vệ sinh một cách độc lập và có thể cùng ngồi bàn ăn tối với chúng tôi. Ông đã ngừng nói lảm nhảm và ho vào ban đêm. Tôi đã bảo với chồng tôi rằng anh không cần phải thức để chăm sóc ông nữa. Đến ngày 9 tháng 1, bố chồng tôi đã hoàn toàn bình thường. Ông đã tự rửa mặt, xem ti vi, và chuyện trò được với mọi người. Hai cô con gái của ông rất phấn chấn, và nói rằng tôi chăm sóc ông tốt hơn những gì họ có thể làm. Tôi đã bảo họ tất cả là nhờ có Pháp Luân Đại Pháp.

Chồng tôi đột nhiên tỏ ra khó chịu và nói tất cả đó là nhờ ông [bố chồng tôi] đã dùng thuốc. Tôi đã hỏi anh là tại sao thuốc không có tác dụng trước khi bố nghe các bài giảng.

Thật không may, bố chồng tôi đã không muốn con trai của mình buồn và đã ngừng nghe các bài giảng. Trong chỉ hai ngày, ông đã quay trở lại tình trạng bệnh tình giống như trước đây. Ông đi tiểu và vệ sinh khắp nơi [trong nhà], nói lảm nhảm, và ho với những cơn đau đầu nghiêm trọng. Chồng của tôi không nói gì cả và cho ông uống nhiều thuốc hơn. Nhưng không hề có tác dụng. Anh đã lại phải vất vả thức đêm để chăm sóc ông.

Tôi đã bảo với chồng mình và các chị em của anh ấy là hãy giao bố cho tôi. Tôi quay lại nói với bố chồng rằng chỉ có Pháp Luân Đại Pháp mới có thể cứu được ông ấy thôi và ông ấy không nên tin theo cách khác nữa. Lần này ông đã gật đầu.

Ngày 12 tháng 1, tôi đã cùng bố chồng của mình nghe lại các bài giảng và sức khỏe của ông đã lại tốt dần lên, ngoại trừ chân và đầu phía nửa bên trái của ông vẫn còn đau. Một hôm trong lúc ông đang nghe bài giảng, bỗng nhiên ông nói: “Ta đã là đảng viên được hơn 70 năm rồi. Phải không nhỉ? Ta không thể thoái. Không!”

Tại thời điểm đó, tôi biết rằng chính tà ác ở đằng sau ông đã gây ra sự đau đớn cho ông. Tôi đã quyết định để cho ông nghe Cửu Bình (Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản). Khi ông nghe, tôi nhìn thấy chân trái của ông đã giật lên. Sau đó nó đã không còn co lại như trước đây nữa. Tôi đã nhanh hỏi xem liệu đầu ông còn đau nữa không và ông đáp là không. Tôi biết rằng tà ác đã rời khỏi ông. Ông đã mau chóng đồng ý thoái đảng khi tôi hỏi ông.

Chồng tôi đã không nói được lời nào cả sau khi tôi kể cho anh nghe về việc bố của anh đã bình phục nhanh như thế nào. Em gái của anh còn bảo bố của mình là từ giờ trở đi hãy chịu khó nghe các bài giảng Pháp.

Các chị em gái chồng tôi nghĩ rằng việc chăm sóc cho bố chồng tôi một thời gian lâu như vậy là quá vất vả cho tôi và đã bảo chồng tôi là hãy đưa ông tới nhà dưỡng lão. Chồng của tôi đã đồng ý và nói với bố của mình rằng việc hàng giờ cứ phải chăm sóc ông là rất khó khăn. Tôi biết rằng anh làm việc đó là vì tôn trọng tôi.

Khi bố chồng tôi đến ở với chúng tôi, chồng tôi không hề dùng tiền của anh để chi tiêu cho bố. Tôi đã sử dụng đồng lương của mình để chi trả cho các khoản thiết yếu như đồ ăn, quần áo và các thứ khác cho ông. Bố chồng tôi đã bảo với mọi người mà ông ấy quen biết rằng tôi là thành viên tốt nhất trong gia đình.

Việc làm mọi việc không chút oán thán thật không hề dễ đối với tôi. Lúc mẹ tôi ốm và ở với chúng tôi, chồng tôi không bao giờ chăm sóc bà hay nói chuyện gì với bà cả. Khi tôi phải vào tù vì đức tin của mình và bị tra tấn đến mức trở nên quá yếu và được thả ra, chồng tôi đã đến nhà tù và bảo ly dị tôi. Chúng tôi sau đó đã tái hôn chỉ vì đứa con gái của chúng tôi. Gia đình anh trai của anh ấy đã từ chối chăm sóc cho bố của anh, nhưng theo một phương diện nào đó thì chúng tôi cũng là phải có trách nhiệm. Nếu tôi không phải là một học viên [Pháp Luân Công], tôi sẽ không thể đối đãi với chồng mình và gia đình của anh ấy một cách chân thành không chút phàn nàn hay cáu giận nào như vậy được. Pháp Luân Đại Pháp đã khiến cuộc đời và tâm trí tôi thay đổi, biến tôi trở thành một con người từ bi và vị tha.

Cuối tháng 1, bố chồng tôi đã đến nhà dưỡng lão. Tôi đã cắt tóc và cạo râu cho ông. Nhìn ông rất khỏe mạnh trong bộ dạng mới, khi ông đi xuống cầu thang ra taxi mà không hề có chút vấn đề nào hết. Cô con gái của ông đã bảo ông: “Bố sẽ không tìm đâu được một người con dâu tốt như này đâu.” Tôi nói rằng chúng ta nên cảm ơn Pháp Luân Đại Pháp và cô ấy đã hoàn toàn đồng ý.

Chồng của tôi như trút được một gánh nặng trên vai, anh nói rằng nếu bố anh ốm như cái ngày ông đến nhà chúng tôi, thì sẽ là rất mệt. Tôi cũng đã bảo với anh rằng anh cần phải biết ơn Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ. Và lần này thì anh đã không nói gì cả mà treo tấm bùa và các biểu ngữ của Pháp Luân Đại Pháp lên trong phòng của mình. Tôi đã khuyên anh thoái ĐCSTQ và anh nói rằng anh tưởng tôi đã làm cho anh rồi chứ. Anh ấy đã thực sự hạnh phúc vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/5/13/346761.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/5/27/164016.html

Đăng ngày 21-7-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share