Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

(MINH HUỆ 20-5-2017) Tôi là một sinh viên đại học. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 12 năm 2014. Chỉ trong hơn hai năm, tôi đã có nhiều trải nghiệm kỳ diệu trên con đường tu luyện Đại Pháp. Tôi viết bài chia sẻ này với lòng cảm ân sâu sắc đối với Sư phụ, và với hy vọng rằng những người vẫn đang bị lừa dối sẽ biết rõ sự thật.

Cuộc sống của tôi trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Tôi học ở một trường trọng điểm của tỉnh. Hàng năm, trường có ít nhất 30 sinh viên được nhận vào các trường đại học danh tiếng như Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh. Vào thời điểm đó, tôi được thầy cô giáo đánh giá là một học sinh xuất sắc, có triển vọng tốt trong tương lai. Thật không may, mọi thứ đã không như mong đợi.

Mùa đông năm đó, tôi đột nhiên bị đau lưng dữ dội. Cơn đau đó khủng khiếp đến mức tôi còn không dám di chuyển quanh giường. Cơn đau này kéo dài mấy ngày. Bệnh viện chẩn đoán tôi bị tràn khí màng phổi, khí đi vào không gian giữa phổi và thành ngực khiến phổi bị chèn ép. Các bác sỹ ở mấy bệnh viện lớn đã đề nghị tôi phải lập tức phẫu thuật, nếu không tính mạng của tôi sẽ gặp nguy hiểm.

Sau này, tôi mới phát hiện ra là các bác sỹ đã phóng đại tình trạng của mình, và lẽ ra tôi không cần phẫu thuật.

Các bác sỹ đã tiến hành phẫu thuật lá phổi cho tôi. Tôi từng bị viêm phổi nặng hồi năm thứ nhất ở trường trung học. Lượng kháng sinh tôi dùng vào thời điểm đó rất lớn và nó đã quay trở lại gây tác dụng phụ cho tôi, dẫn đến những cơn đau tim ngày càng tồi tệ.

Một thời gian dài sau khi phẫu thuật, tôi đau đến nỗi chẳng thiết sống nữa. Phổi của tôi dường như bị xé rách ra thành từng mảnh và tôi có những cơn tê dại đi. Cánh tay phải của tôi rất yếu, và tôi thậm chí còn không nhấc nổi cánh tay lên nữa.

Ảnh hưởng nặng nề nhất là trí nhớ của tôi bị giảm sút nghiêm trọng, mà trí nhớ vốn là niềm tự hào của tôi bấy lâu nay.

Sau cuộc phẫu thuật, tôi còn không thể giải nổi một bài toán đơn giản. Khi làm bài kiểm tra, đọc đầu bài xong mà đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng mà cũng chẳng hiểu được gì.

Ở trường trung học, thành tích học tập là yếu tố quyết định tương lai và nghề nghiệp của học sinh; vì vậy, tôi cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Tôi thấy hoảng sợ khi não không hoạt động bình thường.

Sau ca phẫu thuật, cơ thể tôi bị suy sụp hoàn toàn. Tôi mất niềm tin vào cuộc sống, ý chí chiến đấu vượt khó cũng không còn. Nếu không phải làm bài tập về nhà thì thôi. Nếu phải làm thì tôi chép bài của bạn. Về cơ bản, tôi đã buông xuôi bản thân mình.

Nghỉ ốm là chuyện xảy ra thường xuyên. Đôi khi, tôi ngủ nướng cả buổi sáng rồi mới đến trường. Có lúc, tôi còn trốn học nữa.

Dù sao thì tôi cũng tốt nghiệp trung học và bước vào cánh cổng trường đại học. Tôi không ngờ bệnh tràn khí màng phổi của tôi lại tái phát. Một trong những yếu tố khiến tôi quyết định thực hiện cuộc phẫu thuật lần trước là để tránh bị tái phát căn bệnh này.

Bác sỹ ở trường đại học cho tôi biết là không có cách nào có thể chữa khỏi bệnh nhưng lại yêu cầu tôi thử máu. Tôi cảm thấy mình rất yếu, đến nỗi có lẽ tôi không thể đáp ứng được yêu cầu này. Vì vậy, tôi quyết định từ bỏ mọi phương pháp điều trị y tế. Tôi trở về ký túc xá, và chờ cho cơ thể mình tự hồi phục.

Khi cô tư vấn sinh viên phát hiện ra, cô ấy đã nhất quyết yêu cầu tôi đến bệnh viện. Bác sỹ ở đó rất tử tế. Ông ấy bảo đáng ra hồi đó, tôi không cần phải phẫu thuật mà chỉ cần nghỉ ngơi một tuần, tránh mọi loại hoạt động, kể cả ho hay hắt hơi. Ông ấy nói việc tái phát là không tránh khỏi nhưng có thể đề phòng thật cẩn thận.

Một tuần sau, tôi thấy khỏe hơn một chút, nhưng vẫn không thể tập trung vào việc học. Tôi cũng nhận ra rằng mình không thể bắt kịp khóa học sau một tuần nghỉ học.

Tôi thậm chí còn không nhớ bệnh tình của mình đã tái phát bao nhiêu lần, đến nỗi tôi còn chẳng buồn nói chuyện này với ai nữa.

Khi trở về nhà trong kỳ nghỉ đông của năm học đầu tiên, tôi bắt đầu có triệu chứng viêm phổi.

Tuy nhiên, các cuộc kiểm tra y tế tại bệnh viện đều không phát hiện ra tôi bị bệnh gì, dù là nhiễm virut, nhiễm khuẩn, hoặc nhiễm trùng chlamydia mycoplasma. Đơn giản là không có một biểu hiện bệnh tật nào. Các bác sỹ bảo tôi rằng tôi không có dấu hiệu nào của bệnh phổi, nhưng có thể thường bị ho và hắt hơi.

Sau khi về nhà được vài ngày, các triệu chứng của bệnh viêm phổi xuất hiện trở lại. Bố mẹ tôi không tin tôi nên họ đã đưa tôi đến bệnh viện một lần nữa để kiểm tra. Họ rất ngạc nhiên khi phát hiện ra tôi không chỉ bị tái phát nhiều lần mà bệnh tình còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Tôi như người đang trên bờ tuyệt vọng.

Lúc đó, tôi không nhận ra ý nghĩa đích thực của sinh mệnh và cuộc sống. Tôi chỉ thấy rằng bệnh tật đã chi phối cuộc sống của tôi, những tham vọng về danh tiếng và tiền bạc của tôi. Tôi thậm chí không còn muốn sống nữa. Nếu không có luân hồi, thì đây sẽ là sự kết thúc cho mọi thứ. Nếu có luân hồi, tôi sẽ trả ơn cha mẹ tôi bất cứ điều gì tôi nợ họ vào kiếp sau.

Vì vậy, tôi không còn quan tâm đến những lần tái phát sau đó nữa, dù là nặng hay nhẹ. Lúc nào tôi cũng chỉ nghĩ đến cái chết.

Cuộc sống của tôi sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Phép lạ bắt đầu xảy đến với tôi ngay cả trước khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Một hôm, sau giờ học, tôi đang đi một mình và thấy rất nhiều tiên nữ đi theo mình. Đó là một cảm giác tuyệt vời, một cảm giác tôi chưa từng có trước đây.

Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi trở nên khỏe mạnh hơn. Sắc da nhợt nhạt của tôi trước đây không còn nữa. Thân hình gầy guộc của tôi cũng trở nên có sức sống hơn.

Một hôm, tôi trải qua nghiệp bệnh, nhưng tôi hiểu rằng người tu luyện là không có bệnh. Các triệu chứng đó chỉ là giả tướng, nó xuất hiện để ta tiêu nghiệp.

Vì thế, cho dù bố mẹ cố thuyết phục, tôi vẫn từ chối đến bệnh viện hay uống bất cứ loại thuốc nào. Sau 10 ngày, tôi đã hoàn toàn bình phục.

Một người bạn trong ký túc xá hỏi tôi: “Lần này, bạn phục hồi mà không cần uống thuốc gì sao?”

Tôi trả lời: “Đúng vậy”.

Mặt đầy sự bối rối, cô ấy nói: “Rõ ràng là trông bạn hoàn toàn khỏe mạnh rồi”.

Tất cả họ đều biết tôi trước đây như thế nào, chỉ cần tôi bị chớm lạnh thôi chứ chưa cần phải bị cảm lạnh nặng, mà không kịp thời chữa trị thì tôi sẽ khổ sở và khó khăn lắm mới hồi phục được.

Một lần, lớp chúng tôi leo núi Võ Đang. Bạn cùng phòng và tôi ngủ chung giường tầng. Cô ấy nhất định bảo tôi ngủ ở tầng dưới vì cô nghĩ rằng tôi quá yếu để leo lên giường ở tầng trên, kể cả khi tôi nói với cô ấy mình đã hồi phục hoàn toàn rồi. Và điều tôi kể ra sau đây đã thuyết phục được cô ấy.

Khi chúng tôi leo núi Võ Đang, tôi đã dẫn đầu cả đoàn. Tôi cảm thấy thân thể mình nhẹ nhàng và đầy năng lượng. Bạn bè của tôi đã khuyên tôi không nên leo quá sức nhưng tôi không để ý đến những gì họ nói. Khi chúng tôi leo lên cao hơn, mọi người bắt đầu đi chậm lại, ngoại trừ tôi.

Có người hỏi tôi: “Sao trông cậu nhẹ nhàng, thoải mái thế? Cậu không thấy mệt à?”

“Tôi là một học viên Pháp Luân Công. Đương nhiên là tôi không mệt”. Tôi thầm nói trong tâm mình.

Sau đó, nhiều bạn cùng lớp đã nhận xét: “Trông cậu tràn đầy sinh lực. Cậu có phép màu gì thế? ”

Thật đáng tiếc, tôi đã không dám nói sự thật với họ và bỏ qua cơ hội vàng để chứng thực Đại Pháp.

Trong một tuần thi sau đó, bệnh viêm phổi của tôi lại tái phát. Tôi biết đó là giả tướng nghiệp bệnh. Khi bị đau, tôi phớt lờ nó và tiếp tục làm những gì mình cần làm. Vì giờ đây tôi đã có Sư phụ bảo hộ cho mình.

Tình trạng đó kéo dài mất mấy ngày, và tôi thậm chí còn không dậy được. Vì vậy, tôi quyết định phải luyện công.

Tôi đã không luyện công mấy tháng rồi. Tôi khóa cửa phòng lại và bắt đầu tập bốn bài công pháp đầu tiên. Khi luyện xong, tôi nhận thấy đã qua giờ ăn tối. Không suy nghĩ gì thêm, tôi cầm cặp sách lên và rời khỏi ký túc xá.

Trên đường đi, tôi chợt nhận ra rằng tôi không chỉ đeo được cặp sách, mà vai tôi thậm chí còn không cảm thấy đau.

Đại Pháp thật kỳ diệu biết bao! Chỉ cần luyện bốn bài công pháp trong một giờ đồng hồ mà tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng!

Cảm giác đau đớn đã hoàn toàn biến mất

Tối hôm đó, tôi kéo rèm quanh giường và ngồi thiền.

Và như vậy, dưới sự bảo hộ của Đại Pháp, tôi đã vượt qua kỳ thi một cách thuận lợi.

Mặc dù không phải lúc nào tôi cũng tuân thủ nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp, nhưng trong hơn hai năm qua, bất cứ khi nào bắt gặp những tình huống khó khăn, tôi đều cố gắng hướng nội tìm để tìm ra lỗi lầm của bản thân. Tôi phải tìm ra và loại bỏ chấp trước, và cố gắng hết sức để quy chính bản thân theo Đại Pháp.

Từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thế giới quan của tôi đã biến đổi to lớn. Cuối cùng tôi đã hiểu được ý nghĩa của việc trở thành đệ tử Đại Pháp chân chính là thế nào. Hơn nữa, tôi còn hiểu rằng việc trở thành một người tu luyện quý giá hơn hết thảy mọi thứ trên thế gian này. Theo đó, tôi cũng ý thức được trách nhiệm to lớn của một đệ tử Đại Pháp. Yêu cầu tu luyện cũng cao hơn.

Với huyền năng của Đại Pháp, tôi đã vượt qua kỳ thi tuyển sinh sau đại học thành công

Tôi được 370 điểm trong kỳ thi tuyển sinh sau đại học, cao hơn 30 điểm so với dự đoán ban đầu. Tôi đã có bốn tháng để chuẩn bị cho kỳ thi. Trong tháng đầu tiên, tôi không gặp khó khăn gì trong việc học hành, thậm chí với những môn từng khiến tôi phát ớn. Tôi dường như hiểu ra mọi thứ. Tôi nhận ra rằng Đại Pháp đã khai mở trí huệ cho tôi. Nhờ sự trợ giúp của Sư phụ, tôi mới có được điểm số cao như vậy.

Đợt thi lại của các sinh viên cao học lại là một phép lạ nữa. Có rất nhiều sự trùng hợp xảy ra. Tôi biết tất cả là do sự an bài của Sư phụ.

Phép lạ cuối cùng là khi một vị giáo sư đại học, người trước đây chỉ nhận sinh viên học tiến sỹ, đã đồng ý nhận hướng dẫn cho tôi, một sinh viên học thạc sỹ, điều mà tôi có mơ cũng không được.

Nhiều người gọi tôi là người may mắn. Nhưng tôi biết đó là sự an bài của Sư phụ. Đó là một trong những điều kỳ diệu mà tôi có được kể từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Trước khi tôi bước vào tu luyện, tôi chưa từng có cơ hội biết đến Pháp Luân Đại Pháp. Lần đầu tiên đọc xong cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi hiểu ngay rằng vụ tự thiêu giả tại Quảng trường Thiên An Môn mà tôi từng nghe là một trò lừa bịp. Sau tất cả, một môn tu luyện dạy con người tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn không thể nào bảo người ta đi tự sát?

Khi tôi xem đoạn video phát sóng trên các phương tiện truyền thông của Đảng Cộng sản Trung Quốc có ghi hình người đàn ông được cho là một học viên Pháp Luân Đại Pháp đang ngồi kết ấn, tôi biết ngay anh ta là kẻ bịp bợm và giả danh Pháp Luân Công.

Điều lạ lùng là việc lan truyền vụ tự thiêu giả này chỉ xảy ra một lần, vào ngày 23 tháng 1 năm 2001. Lúc đó, Pháp Luân Đại Pháp đã được phổ truyền tại Trung Quốc gần một thập niên, và sau đó lan rộng trên toàn cầu. Tại sao sau đó không có những sự cố như vậy xảy ra nữa?

Sau đó, tôi nhận ra rằng mọi thứ đều do Giang Trạch Dân và phe cánh của ông ta dàn dựng để lấy cớ đàn áp Pháp Luân Đại Pháp và biện minh cho cuộc bức hại tàn bạo này.

Pháp Luân Đại Pháp đã được hồng truyền khắp nơi trên thế giới. Tôi hy vọng tất cả những ai vẫn đang bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp hãy tự mình suy xét, nhận ra những điều đúng đắn và dừng ngay việc bức hại các học viên Pháp Luân Công. Rất nhiều người đứng đầu cuộc bức hại đang gặp quả báo rồi.

Tôi muốn nói với tất cả những ai đã từng lầm đường lạc lối rằng: “Vì chính bản thân và gia đình của các vị, tôi hy vọng tất cả các vị hãy đối xử tốt với các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi hy vọng tất cả các vị sẽ chọn cho mình một tương lai tươi sáng”.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2017/5/20/348454.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2017/6/10/164208.html

Đăng ngày 20-7-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share