Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 3-3-2016] Cả hai vợ chồng tôi đều tu luyện Pháp Luân Công và chúng tôi có một cửa hàng bán lẻ. Vào một ngày năm ngoái, hơn 30 người từ Phòng 610 của tỉnh và đồn cảnh sát địa phương đã đến bắt giữ chúng tôi. Họ cũng tịch thu tài sản cá nhân của chúng tôi ở nhà và ở cửa hàng.

Lúc ở trên xe cảnh sát, có một nhân viên của Phòng 610 đối xử với tôi rất tệ. Tôi nói với anh ấy rằng: “Anh không nên làm như vậy, gieo gió ắt gặp bão đó.” Thật ngạc nhiên, anh ta đã dịu giọng lại.

Sau khi chúng tôi về đến đồn cảnh sát, anh đã xin lỗi về hành vi xấu của mình lúc trước và xin tôi kể cho anh ta về tình huống của tôi. Tôi nói về việc Pháp Luân Công đã cải biến thân tâm của mình như thế nào. Tôi cũng kể rằng chị mình tu luyện Pháp Luân Công và bị giam giữ đánh đập đến chết. Anh chăm chú lắng nghe và đưa cho tôi một quả cam.

Cuối cùng, anh nói hoặc tôi hoặc chồng tôi phải ở lại đồn cảnh sát. Anh hỏi tôi: “Chị nghĩ sao?”

Tôi nói: “Để chồng tôi về nhà trước. Nhưng sau tôi cũng sẽ về nhà vì các con của tôi cần phải có cả bố lẫn mẹ.”

Anh hỏi: “Chị nghĩ việc đó có thể sao?”

“Đúng. Sự việc sẽ là như vậy.” Tôi nói thế khi trong tâm đang cầu xin Sư phụ gia trì. Tôi cũng nói thêm: “Và cả anh cũng sẽ giúp chúng tôi nữa.”

Anh nói với vẻ ngạc nhiên: “Tôi sao? Giúp chị ư?”

Tôi đáp lại: “Đúng, tôi tin lương tâm của anh. Rốt cuộc thì chúng tôi chẳng làm gì sai cả.”

Chúng tôi tiếp tục trò chuyện. Sau đó, anh ấy nói với tôi: “Chị là người tốt. Tôi sẽ giúp chị.” Sau đó, chồng tôi được thả và bị quản thúc tại nhà, còn tôi thì được tạm tha.

Sau khi về đến nhà, tôi thấy cảnh sát đã tịch thu toàn bộ sách Đại Pháp của mình. Mặc dù tôi vẫn có thể tiếp tục học Pháp nhờ giúp đỡ của các học viên khác, nhưng tôi đã mang cảm giác tiêu cực đối với mấy nhân viên đặc vụ Phòng 610 và cảnh sát.

Giữa tháng 1 năm nay, các đặc vụ Phòng 610 lại đến nhà tôi một lần nữa. Hôm đó, tôi không có nhà và họ đã bắt giữ chồng tôi.

Tôi đã đến đồn cảnh sát để giải cứu chồng mình. Một nhân viên an ninh bảo tôi chờ ở sảnh, vì thế tôi đã ngồi ở đó phát chính niệm. Khoảng nửa giờ sau, đặc vụ Phòng 610 và những người khác ra khỏi phòng họp. Tôi chào anh ấy, nhưng anh lại giả vờ như không nhìn thấy tôi.

Tôi không bỏ cuộc nên đã chặn anh ấy lại. Chúng tôi nói chuyện một lúc và tôi xin anh số điện thoại. Anh ấy từ chối và nói rằng cho số điện thoại là trái với nguyên tắc. Anh nói: “Nhưng tôi sẽ sớm gọi cho chị.”

Khoảng 10 ngày sau, anh ấy gọi cho tôi và chúng tôi đã nói chuyện. Anh ấy có thể cảm nhận được rằng tôi không có thái độ khó chịu đối với anh. Anh nói đã tham gia bức hại Pháp Luân Công được hơn 10 năm rồi và vì những tuyên truyền lừa dối của Đảng nên vẫn chưa biết được chân tướng về Pháp Luân Công.

Tôi nghĩ những đệ tử Đại Pháp chúng ta nên từ bi, đó là để cấp cho họ cơ hội và cố gắng cứu độ họ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/3/3/324784.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/6/3/164101.html

Đăng ngày 28-6-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share