[MINH HUỆ 4-4-2017] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 10 năm. Lúc mới đầu, tôi đã không nghiêm túc trong tu luyện. Tuy nhiên, sau khi đọc nhiều câu chuyện về việc các học viên khác giúp đỡ chúng sinh qua việc phát tài liệu giảng chân tướng, tôi cũng tự mình đi làm việc này. Nhưng các đây không lâu, tôi lại bỏ bê một lần nữa.

Nhân đây tôi muốn chia sẻ việc tôi đã thay đổi quan niệm để trở nên tinh tấn hơn trong việc cứu độ chúng sinh.

Quay trở lại phát tài liệu giảng chân tướng

Vài năm trước đây, không có ai đi phát tài liệu một cách hệ thống ở địa khu tôi. Một số học viên suốt thời gian dài đã không làm việc này. Trong thâm tâm tôi mong muốn tất cả mọi người ở địa khu tôi biết được chân tướng, nhưng vẫn luôn có can nhiễu và tâm an nhàn cũng ngăn trở tôi.

Năm 2016, cuối cùng tôi quyết định đi phát tài liệu tới từng gia đình ở thị trấn của tôi trước khi mùa canh tác bắt đầu. Sáng nào tôi cũng bán đồ ăn sáng để kiếm sống và công việc kinh doanh luôn khiến tôi bận rộn vào tháng 3.

Thêm nữa cũng có một số can nhiễu từ gia đình. Con gái tôi đã trốn học về nhà, nhưng chồng tôi lại bắt nó quay lại trường học. Thêm nữa, cha tôi cũng đồng tình với chồng tôi trong việc này.

Cô con gái sáu tuổi của tôi bị ốm khi nó đi nhà trẻ. Ngay khi tôi sẵn sàng đi phát tài liệu vào buổi tối, nó lại ho và khóc. Khi tôi nhìn thấy tài liệu xếp chồng ở nhà mình, tâm tôi rất lo lắng.

Vào một đêm cuối tháng 3, tôi lên kế hoạch đi phát tài liệu với một học viên khác. Khi đó con gái tôi bắt đầu ho và khóc, và không muốn đi học. Lúc này tôi tự nhủ không thể bị can nhiễu và trong thâm tâm tự nói với Sư phụ: “Xin Sư phụ giúp con có thêm chính niệm để cứu người.” Sau đó tôi lấy tài liệu và rời đi.

Chúng tôi tới một ngôi làng cách chúng tôi khoảng ba dặm vào lúc 9 giờ tối. Lúc đó có đèn chiếu sáng và mọi người thì đang xay bằng máy xay xung quanh. Tôi bắt đầu sợ bị bắt và cố tránh xa mọi người. Thêm nữa cũng có nhiều chó ở trong làng này, một con chó bắt đầu sủa kéo theo nhiều con khác cũng sủa theo.

Tôi cố gắng tĩnh lại bằng việc nhẩm Pháp:

“Vũ trụ quá khứ kết thúc rồi, vũ trụ mới bắt đầu rồi.“ (Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Tây Mỹ quốc 2015)

Tôi tự nhủ không có bức hại ở vũ trụ mới. Tôi liên tục nói: “Mọi người hãy đến đọc tài liệu chân tướng.” Dần dần tôi không còn sợ nữa – và tâm tôi chỉ nghĩ đến việc cứu người.

Tôi không muốn để lỡ bất cứ gia đình nào. Chính vì thế tôi cố gắng tiếp cận từng gia đình nhanh nhất có thể vì tôi phải quay lại và chuẩn bị bữa sáng cho chồng tôi trước khi anh ấy đi làm.

Khi tôi trở về nhà, lúc đó đã 1 giờ 30 sáng. Sau khi nghỉ một chút, tôi bắt đầu chuẩn bị đồ ăn cùng chồng. Lúc này tôi nhận ra hai chân tôi rất đau và tôi không thể đứng được. Thêm nữa, tôi cũng không thở được dễ dàng, nhưng tôi đã hoàn thành việc phát tài liệu. Tôi chưa bao giờ mệt như thế này, nhưng tôi cảm thấy vui.

Con gái tôi thức dậy vào buổi sáng và vui vẻ nói với tôi: “Mẹ ơi, con muốn đến trường!” Điều này đột nhiên khiến tôi chắc chắn hơn rằng, những can nhiễu này đều do cựu thế lực sắp xếp ngăn trở tôi cứu người. Nếu tôi đặt việc cứu người lên hàng đầu, mọi can nhiễu sẽ biến mất.

Phát tài liệu trong khoảng thời gian bận rộn

Khi mùa canh tác bắt đầu, mọi người đều tập trung làm việc đồng áng. Bất cứ khi nào tôi nói về việc đi phát tài liệu giảng chân tướng, họ luôn nói mọi người đều bận rộn và mệt mỏi nên sau một ngày dài sẽ không có ai đọc cái gì cả. Tôi biết điều này không chính, nhưng tôi chưa biết phải làm gì.

Một ngày nọ sau khi tôi đang nghỉ ngơi sau bữa ăn. Tôi nghe thấy Sư phụ nói cho tôi biết việc làm và phát tài liệu là nhiệm vụ của tôi. Chính vì thế, tôi đã quyết định tự mình đi phát tài liệu. Đêm hôm đó, dự báo thời tiết nói trời sẽ mưa vào ngày hôm sau. Điều này khiến tôi do dự. Tuy nhiên, suy nghĩ cứu người mạnh mẽ khiến tôi quyết định làm điều này. Sau đó tôi nghĩ trời mưa cũng sẽ tốt vì người ta không đi làm đồng và họ có thời gian đọc các tài liệu.

Tôi đã nhờ hai đồng tu giúp phát chính niệm loại bỏ can nhiễu và tôi ra ngoài một mình vào đêm hôm đó. Khi tôi gần xong việc thì bị chuột rút. Nó đau đến mức tôi bắt đầu than vãn: “Nếu có học viên khác đi cùng thì mình đã không bị thế này.” Tuy nhiên, tôi ngay lập tức nhận ra mình không nên than phiền người khác.

Cũng bởi không có học viên nào làm cùng tôi, vì thế tôi không thể đưa tài liệu tới từng nhà trước mùa canh tác. Sau đó tôi nghe chồng tôi nói: “Sắp có một cơn bão lớn ở phía Nam.” Tôi đã bị sốc vì tôi không thể để nó xảy ra ở địa khu của mình được.

Tôi chia sẻ suy nghĩ này với các học viên. Tôi nói đó có thể là tín hiệu cho thấy không ai sẽ đọc tài liệu trong mùa bận rộn. Nếu chúng ta đều nghĩ như thế, nó sẽ thành sự thật. Tuy nhiên, những cuốn tài liệu này liên quan đến sinh mệnh của từng người, làm sao mà họ không thể đọc nó được? Tôi nói chúng ta phải loại bỏ những quan niệm để chúng sinh có thể đọc tài liệu. Tất cả chúng tôi đều đồng ý và bắt đầu hành động.

Chúng tôi đã ra ngoài cùng nhau sáu lần và phát tài liệu tới từng gia đình ở địa phương tôi. Sau đó chúng tôi còn đi đến một số nơi khác.

Một học viên và tôi đã phối hợp rất tốt. Khi chúng tôi ở trong tình huống nguy hiểm, cô ấy luôn bình tĩnh và sau đó không có điều xấu nào xảy ra. Mỗi khi cô ấy nhìn thấy một cái cổng mở, cô ấy sẽ đi vào sân và đặt tài liệu ở một nơi rõ ràng. Chúng tôi không bao giờ ném tài liệu qua tường.

Chúng ta phải loại bỏ tâm sợ hãi, đề cao bản thân, loại bỏ tâm an nhàn và tâm sợ hãi. Chúng ta không nên nghĩ về “mình”, thay vào đó là nghĩ về việc cứu chúng sinh.

Xin từ bi chỉ ra những điều chưa phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/4/4/345106.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/4/29/163012.html

Đăng ngày 25-6-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share