Bài viết của Tịnh Tinh, một học viên Pháp Luân Đại Pháp

[MINH HUỆ 6-5-2017] Nhân Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới, con xin kính chúc Sư tôn sinh nhật vui vẻ. Con xin cảm tạ Ngài vì đã cứu độ con và vì mọi thứ mà Ngài đã ban cho con!

Tôi bắt đầu đọc các sách của Pháp Luân Đại Pháp từ lúc chín tuổi, khi đó là năm 1996, nhưng vì còn quá nhỏ nên tôi không thật sự chú tâm tu tâm tính.

Một ngày vào năm 2005, dường như tôi đột nhiên chìm đắm trong Đại Pháp vì mọi từ đột nhiên có nghĩa. Đó là khi tôi thật sự bắt đầu tu luyện và sống chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Kể từ đó, tôi bắt đầu chú ý đến việc đề cao tâm tính.

Tôi xin được chia sẻ việc mình đã nhận được lợi ích từ Đại Pháp như thế nào.

Năm 2009, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi phải đối mặt với tình trạng tiến thoái lưỡng nan giống như những người khác. Cha tôi cảm thấy lo lắng; ông muốn lợi dụng các mối quan hệ của mình để tìm cho tôi một công việc ở sân bay hay trong hệ thống dầu khí, điều đó đồng nghĩa với việc tôi có thể kiếm được nhiều tiền và có một tương lai ổn định.

Sư phụ đã dạy chúng ta trong sách Chuyển Pháp Luân như sau:

“[Với] người luyện công thì đời của họ đã thay đổi rồi” (Chuyển Pháp Luân)

“tôi nói rằng người luyện công chân chính thì cần phải lấy tiêu chuẩn cao mà yêu cầu bản thân mình.” (Chuyển Pháp Luân)

Hiện tại tôi là một người tu luyện. Sư phụ đã an bài mọi thứ cho tôi ngay ngày đầu tiên khi tôi bắt đầu tu luyện vì thế tôi đã quyết định đối diện với điều này bằng chính niệm. Công việc dù cao quý hay thấp hèn cũng không sao, miễn là tôi có thể tu tốt.

Nếu chạy theo xu hướng không lành mạnh bằng việc lợi dụng quan hệ cửa sau hay đút lót, tôi sẽ cổ vũ cho xu hướng đó và làm hỏng danh tiếng của một đệ tử Đại Pháp.

Chú của tôi đề nghị tôi thi tuyển vào một vị trí công chức nhà nước. Tôi nghĩ rằng, miễn là tôi dùng khả năng của tự thân thì sẽ được. Tôi đăng ký dự thi vào tháng 9 năm 2009 và đã mua các tài liệu chuẩn bị.

Trong lớp học chuẩn bị cho kỳ thi, tôi đã lần đầu tiên trải qua khảo nghiệm sinh tử: thầy giáo đột nhiên bắt đầu phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp giữa giờ giảng bài.

Tôi cũng có những kinh nghiệm tương tự khi còn học ở trường trung học, nhưng lần nào tôi cũng sợ và không thể lên tiếng. Tôi sẽ chỉ lặng lẽ phát chính niệm và sau đó hối tiếc vì đã không lên tiếng.

Nhưng tôi cảm thấy rằng mình không nên tiếp tục sợ hãi nữa. Tôi muốn đứng lên và nói cho vị giáo viên đó biết rằng ông ta đã sai. Tuy nhiên, tôi cảm thấy một nỗi sợ hãi rất lớn bao vây lấy mình. Tôi cảm thấy nghẹt thở; tôi đã đứng lên nhưng không thể nói thành lời.

Mọi người nhìn chằm chằm vào tôi khi tôi bước ra ngoài.

Tôi bắt đầu khóc ở hành lang. Tôi quyết định phải nói sự thật về cuộc đàn áp cho vị giáo viên này.

Cuối cùng, tôi đến trước mặt ông và nói rằng ông đã sai. Ông bị đầu độc nặng nên đã không muốn lắng nghe. Nhưng ông không bao giờ còn vu khống Pháp Luân Đại Pháp nữa sau khi tôi nói chuyện với ông ấy, và thậm chí ông còn nói rằng mọi người nên có tín ngưỡng của bản thân mình. Tôi biết ngày hôm đó Sư phụ đã giúp tôi và tẩy tịnh cho ông.

Tôi không nhớ hôm đó mình đã về nhà như thế nào. Tôi cảm thấy thật nhẹ nhàng và vật chất sợ hãi đã giảm đáng kể.

Tôi chỉ có một tháng để chuẩn bị cho kỳ thi và dường như khá khó vì có rất nhiều tài liệu cần phải xem. Nhưng tôi phải đảm bảo làm tốt ba việc ngay cả khi đang ôn thi, tập trung vào việc đồng hoá với Pháp.

Sau phần thi viết, thật ngạc nhiên, tôi đạt điểm cao nhất mặc dù có rất ít thời gian để học những tài liệu phức tạp như vậy. Con xin cảm tạ Sư phụ!

Tuy nhiên, một khảo nghiệm tâm tính khác đã đến với tôi sau khi tôi vượt qua kỳ thi viết. Chú của tôi bảo chúng tôi rằng chúng tôi sẽ phải trả tiền để có được vị trí; lần trước, người vượt qua phần thi viết với số điểm cao nhất đã bị loại vì không hối lộ cho giám thị ra bài thi nói.

Mẹ tôi và tôi đã thảo luận về tình huống này và nhớ đến điều Sư phụ giảng:

“Như vậy những người tu luyện chúng ta lại càng không nên thế; những người tu luyện chúng ta giảng ‘tuỳ kỳ tự nhiên’; cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được.” (Chuyển Pháp Luân)

Chúng ta là người tu luyện. Chúng ta chiểu theo các Pháp lý, chứ không chạy theo trào lưu của xã hội người thường. Tôi may mắn đã có Sư phụ và tôi biết điểm nhất bảng của tôi trong phần thi viết cũng là do Sư phụ ban cho. Tôi đã quyết định bước đi trên con đường tu luyện.

Bố mẹ tôi đã đi cùng tôi đến một thành phố khác tham gia phần thi nói và mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Hai tuần sau, tôi được thông báo đứng thứ hai trong kỳ thi! Tôi được bố trí làm việc trong thành phố mà ban đầu tôi đã lựa chọn. Hơn nữa, công ty cần thêm một người nữa và cũng thuê luôn cả chồng tôi!

Lúc trước, anh bị những tuyên truyền của Đảng Cộng sản lừa gạt, nhưng sau này anh đã minh bạch chân tướng và hiện cũng đang tu luyện Đại Pháp cùng tôi được một thời gian.

Ở Trung Quốc ngày nay, rất khó để tìm được một công việc sau khi tốt nghiệp. Những người khác cho biết rằng phải tốn ít nhất 500.000 nhân dân tệ để có được một công việc như vậy, nhưng tôi đã có công việc đó mà không tốn một xu nào.

Tôi biết ơn sâu sắc ơn cứu độ và sự bảo hộ của Sư phụ. Sư phụ đã ban cho tôi mọi thứ. Tôi sẽ tiếp tục kiên định tu luyện và làm những gì mà một người tu luyện nên làm.

Con xin cảm tạ Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/5/6/346786.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/5/16/163854.html

Đăng ngày 23-6-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share