Bài viết của Tâm Minh

[MINH HUỆ 20-4-2017] Năm 1976, tôi bắt đầu mắc một loại bệnh ngoài da kỳ lạ. Nó làm da ở hai bàn tay tôi nứt nẻ, sưng tấy và đau. Tôi tìm kiếm các phương pháp điều trị của cả Trung y và Tây y nhưng đều không hiệu quả. Trẻ trung và kiêu ngạo, tôi ghen tỵ với những người có thể phô ra bàn tay đẹp đẽ của họ, vì vậy tôi cố gắng sống khép kín hết mức. Tôi than phiền và cảm thấy thật không công bằng. Tôi cũng trở nên nóng tính.

Trước khi kết hôn với chồng mình, bố mẹ tôi đã bắt anh ấy hứa rằng tôi sẽ không phải làm bất cứ công việc nhà nào vì bàn tay bị bệnh của tôi. Chồng tôi giữ lời và cũng chấp nhận tất cả những đòi hỏi ích kỷ của tôi.

Tôi cũng không cho phép con trai mình được chơi đùa ngoài sân, bắt cháu chỉ được ngồi ở chỗ tôi cho phép và đặt ra những giới hạn vô lý đối với cháu. Sợ tôi nổi giận, cháu đã vâng lời.

Trong dịp Tết Nguyên đán năm 1997, tôi đến thăm cha mẹ và tình cờ nghe được họ hàng mình chia sẻ về lợi ích của tu luyện Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp). Tôi không tin thực hành tu luyện có thể chữa được bệnh, vì vậy tôi không quan tâm. Khi nghe nói môn tu luyện này đã giúp mẹ và em rể mình bỏ hút thuốc lá, tôi lại quan tâm. Vợ chồng em gái tôi cũng nói rằng môn tu luyện đã giúp thay đổi cuộc sống hôn nhân của họ trở nên tốt hơn.

Em gái tôi hỏi tôi có muốn tham dự khóa học video bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) không. Em tôi nói những khóa học luôn miễn phí và các tình nguyện viên ở đó sẽ dạy tôi các bài công pháp. Tôi nghi ngờ nhưng vẫn quyết định thử. Nghi hoặc của tôi đã biến mất vào lúc tôi nghe Sư phụ giảng. Trong tâm tôi biết rằng mỗi lời [Sư phụ giảng] đều đúng. Khi Sư phụ giảng giải căn nguyên của bệnh tật và tại sao chúng ta nên tu luyện để nâng cao tâm tính của mình, tôi bắt đầu thấy hối hận sâu sắc bởi thái độ tự coi bản thân là trung tâm.

Tôi quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và quyết tâm thay đổi bản thân. Tôi kiểm soát tâm trạng tức giận của mình và bắt đầu làm việc nhà mà không phàn nàn, bất chấp việc đó khiến tôi đau đớn. Tôi cũng bắt đầu nghĩ xem làm thế nào để xử lý tốt hơn những vấn đề trong cuộc sống hàng ngày. Tôi tiếp tục tu luyện tinh tấn và trong hai tháng căn bệnh về da của tôi đã biến mất. Tôi vui mừng khôn xiết và chia sẻ với những người tôi gặp về việc lành bệnh một cách thần kỳ mà tôi đã trải qua. Điều này đã giúp tăng cường tín tâm của tôi đối với Đại Pháp và việc tu luyện.

Một vài tháng sau đó, tôi trở về nhà và đưa bàn tay lành lặn cho chồng xem, anh ấy đã rất vui mừng. Tôi xin lỗi chồng mình: “Em đã ức hiếp và làm tổn thương anh trong suốt những năm qua. Em hứa sẽ không hành xử như thế nữa và mong anh bỏ qua cho em, xin hãy cho em cơ hội thứ hai.”

Chồng tôi có chút nghi ngờ và nói: “Chắc chắn là em có thể thay đổi chứ?”

Tôi trả lời:“Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện thần kỳ có thể cải biến tận gốc một người trở thành tốt, tử tế và ngay chính.”

Với thái độ tốt hơn và tình thương dành cho gia đình, qua thời gian, chồng và con trai tôi bị thuyết phục bởi sức mạnh kỳ diệu của Đại Pháp. Chồng tôi ấn tượng đến mức anh cũng trở thành một học viên Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/4/20/345794.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/5/8/163142.html

Đăng ngày 22-6-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share