Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Thành Đô, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-5-2017] Cách đây 17 năm, tôi may mắn được sinh ra trong một gia đình sống chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Chúng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ đã bảo hộ cho chúng tôi.

Khi lớn lên, nhiều bạn cùng lớp đã hỏi tôi: “Sao bạn lúc nào bạn cũng vui vẻ vậy? Tại sao bạn lại đối xử tốt với tất cả mọi người? Câu trả lời của tôi luôn là: “Vì mình tin vào Chân-Thiện-Nhẫn.”

Mẹ bảo tôi rằng hai mẹ con đã từng gặp nhau trước khi tôi được sinh ra. Khi mẹ tôi mang thai được khoảng bảy tháng, bà đã nhìn thấy một đứa bé cao khoảng 20 cm ngồi đả toạ trên một bông hoa ngay phía trước toà nhà của chúng tôi. Khi bà cố gắng lại gần, đứa bé hóa thành một bông hoa màu vàng. Khi tôi chào đời, mẹ thấy tôi giống hệt đứa bé ngồi trên bông hoa kia. Tôi đã vì Pháp mà đến gia đình này!

Bà ngoại của tôi nói rằng tôi thích nói và không thích đi ngủ. Khi còn nhỏ, tôi chỉ ngủ tám tiếng một ngày. Nằm trong cũi, tôi nói ê a liên tục. 20 ngày sau khi tôi ra đời, bà tôi nói rằng: “Cháu yêu của bà, cháu nói nhiều quá. Để bà dạy cháu nói gì đó nha. Hãy nói 真 (/zhēn/ – Chân) đi cháu.“ Hôm đó, tôi luôn miệng nói 金 (/jīn/ – Kim) (vì còn quá nhỏ nên phát âm của tôi không chuẩn). Ngày tiếp theo, bà dạy tôi nói 善 (/shàn/ – Thiện) và ngày thứ ba là 忍 (/rěn/ – Nhẫn). Hóa ra do tôi muốn học nói “Chân–Thiện–Nhẫn” nên mới không chịu đi ngủ.

Khi đã có thể tự ngồi được, tôi bắt trước bà ngồi thế kiết già, tay cầm cuốn Chuyển Pháp Luân. Bà đọc và tôi nhìn vào cuốn sách. Một ngày nọ khi tôi hai tuổi, tôi đã cầm một cuốn sách có bài giảng mới của Sư phụ rồi vừa chỉ tay vào các chữ trên đó vừa đọc. Người lớn nghĩ rằng tôi chỉ làm bộ như vậy, vì thế họ đã hỏi “Con đang đọc gì vậy?” Tôi đã đọc cho họ nghe. Sau đó họ lật sang trang khác và tôi vẫn có thể đọc được. Họ vô cùng ngạc nhiên vì tôi thật sự có thể đọc được chữ. Đây là sự thần kỳ của Đại Pháp. Sau đó, bà tôi cũng đã dạy tôi học thuộc Luận Ngữ và Hồng Ngâm.

Việc học ở trường đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ. Sư phụ đã an bài mọi thứ và tôi chỉ cần đi theo con đường này. Tôi có thể dễ dàng vào được trường điểm mà không phải nỗ lực gì nhiều. Tất cả những gì tôi cần làm là đọc cuốn Chuyển Pháp Luân và chiểu theo nguyên lý Chân–Thiện–Nhẫn. Tôi cũng cố gắng tìm cơ hội giảng chân tướng cho các bạn cùng lớp để cứu họ và luyện các bài công pháp khi tôi có thời gian. Tôi không cảm thấy rằng mình làm được gì nhiều, vì Sư phụ đã an bài mọi thứ tốt nhất!

Hồi học lớp sáu, tôi bị nghiện hai trò chơi trên mạng. Tôi cứ chờ đến cuối tuần để được chơi. Ngày nào tôi cũng nghĩ đến chúng. Thậm chí tôi còn giấu mẹ nhờ bạn giúp nạp tiền vào trò chơi.

Không lâu sau đó, có nhiều mụn đỏ nổi lên quanh mắt tôi. Vì vẫn tiếp tục chơi game, nên mấy cái mụn này lớn dần lên, nhìn giống như bị muỗi đốt. Mẹ tôi nói: “Sư phụ đang cảnh báo con về việc nghiện chơi game.” Tôi sợ nên đã dừng chơi được một thời gian và mấy cái mụn biến mất, nhưng tôi vẫn hay nghĩ về chúng.

Tôi bắt đầu chơi lại nhưng không nhiều như trước. Mỗi lần chơi game, mấy cái mụn sẽ lại xuất hiện quanh mắt tôi. Tôi ngộ ra được rằng đó là điểm hoá của Sư phụ. Tôi quyết định hoàn toàn loại bỏ chấp trước này và trở thành một đệ tử Đại Pháp chân chính biết chiểu theo lời Sư phụ, và tôi không bao giờ chơi game nữa.

Tôi đối xử tốt với người khác và giúp họ khi có thể. Tôi cố gắng hết sức để loại bỏ tâm tật đố. Các bạn cùng lớp thích tôi vì họ cảm thấy vui khi ở cạnh tôi.

Tiểu Khiết thường đi học cùng tôi. Vào những ngày mưa, chúng tôi đi cùng một xe. Lần nào tôi cũng là người trả tiền. Phí cũng không rẻ và sau một thời gian tôi bắt đầu phàn nàn với mẹ. Mẹ tôi nói: “Tại sao con lại cảm thấy không công bằng? Đằng nào con cũng phải trả tiền xe đúng không. Khi có thể, hãy làm điều đó giúp ích cho người khác. Sư phụ dạy chúng ta phải thiện đãi người khác.” Điều này thật đúng. Tôi không còn nghĩ rằng điều này là không công bằng nữa. Khi tôi bỏ được chấp trước đó, Tiểu Khiết đã đề nghị cùng chịu tiền xe với tôi. Bạn ấy nói bạn cảm thấy xấu hỗ khi cứ luôn để tôi phải trả tiền xe.

Tiểu Vân là một người hách dịch và thường xem thường người khác. Bạn thậm chí còn “dạy” cả các giáo viên cách quản lý lớp học. Không ai thích ở cạnh bạn. Tuy nhiên, tôi có thể hòa thuận với Tiểu Vân. Thậm chí khi bạn nói rất thẳng tôi cũng có thể nhẫn và không cảm thấy bị tổn thương. Sư phụ dạy chúng ta phải khoan dung với người khác. Tôi phải là người có thể chấp nhận thiếu sót của người khác.

Trong sâu thẳm tâm hồn mình tôi cảm thấy rất vui vì đã có thể loại bỏ được các chấp trước. Tôi đã nhận được nhiều lợi ích thông qua tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Gia đình hạnh phúc, môi trường học tập tích cực và thoải mái của tôi đã giúp tôi kiên định trên con đường tu luyện của mình.

Tôi sẽ tiếp tục tiến bước và truyền rộng ánh sáng của Đại Pháp. Tôi sẽ tiếp tục tinh tấn trên con đường tu luyện của mình. Tôi sẽ tiếp tục chiểu theo con đường mà Sư phụ đã an bài cho mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/5/13/346885.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/5/28/164032.html

Đăng ngày 19-5-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share