Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

(MINH HUỆ 24-5-2017) Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn 20 năm. Trước khi tu luyện, tôi bị mắc bệnh nặng hơn 8 năm. Các bác sỹ nói rằng bệnh của tôi không thể chữa khỏi. Gia đình tôi đã phải tiêu hết số tiền tiết kiệm trong nhiều năm để chi trả tiền thuốc men cho tôi.

Khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đang ở tận cùng của sự đau khổ và tuyệt vọng. Sau khi bắt đầu học Pháp và luyện công, bệnh của tôi đã biến mất chỉ trong vòng vài tháng. Khi tôi đi làm trở lại, đồng nghiệp, bạn học, bạn bè và cả gia đình tôi đã vô cùng ngạc nhiên trước sự kỳ diệu của Đại Pháp.

Khi cơ quan tôi gặp khó khăn về tài chính, tôi đã bị sa thải. Tôi tìm được việc làm tạm thời tại một quầy bán đồ uống nhỏ. Gian hàng nằm trước một trung tâm mua sắm lớn, vì vậy việc kinh doanh đã đạt được kết quả tốt. Khách hàng của chúng tôi mua nước khoáng, nước giải khát, kem, và thuốc lá. Vào mùa đông, chúng tôi phục vụ đồ uống nóng, trà và nước trái cây.

Bà chủ của tôi, đã 70 tuổi, là người kỹ tính. Bà yêu cầu ​​chúng tôi phải đạt kết quả cao nhất và thường xuyên trách mắng chúng tôi nếu có sai sót nhỏ nào. Ban đầu, bà còn do dự về việc cho phép tôi nói chuyện với khách hàng về Pháp Luân Công. Nhưng sau khi tôi kể cho bà nghe những trải nghiệm tu luyện của mình, bà đã nhận ra sự tốt lành của Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi luôn cố gắng làm việc chăm chỉ, và thường tình nguyện làm thêm các công việc nhỏ nhặt khác, như lấy nước từ khu mua sắm hay sắp xếp lại đồ uống trong tủ lạnh. Khi bà chủ không có mặt, các nhân viên khác thường sử dụng đồ uống, kem, thậm chí lấy tiền từ doanh thu bán hàng. Họ sẽ nghỉ ngơi và buôn điện thoại. Trong khi đó, tôi từ chối tham gia vào những việc thiếu trung thực như thế. Bà chủ nhận thấy tôi là người có đạo đức tốt. Tôi nghe bà ấy nói chuyện với gia đình và bạn bè rằng: “Những người tập Pháp Luân Đại Pháp là những người thực sự tốt. Tôi rất tin tưởng khi giao việc kinh doanh của tôi cho họ.” Sau đó, bà ấy đã để cho tôi nói chuyện với khách hàng về Pháp Luân Đại Pháp.

Có một lần, tôi trả nhầm tờ 100 nhân dân tệ tiền thừa cho khách hàng, trong khi ông ấy chỉ đưa cho tôi 50 nhân dân tệ. Khi phát hiện ra, tôi đã nói với bà chủ và đề nghị trả phần chênh lệch đó cho bà. Bà ấy rất cảm động và nói với tôi: “Làm sao cô có thể tốt như vậy? Sẽ không có ai biết nếu cô giữ im lặng”. Tôi trả lời: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và tôi luôn cố gắng tuân theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn trong cuộc sống hàng ngày.” Tôi đã đưa cho bà 50 nhân dân tệ, nhưng bà ấy từ chối nhận tiền. Sau đó, bà ấy nói với tôi rằng đây là lần đầu tiên bà biết một người thực sự tốt như vậy.

Một thời gian sau, có hai học viên mở công ty kinh doanh và họ yêu cầu tôi vào đó làm. Họ trả cho tôi mức lương cao hơn và thời gian làm việc cũng phù hợp hơn. Tôi đã bị cám dỗ bởi đề nghị này. Nhưng sau đó, tôi kịp nhận ra mùa hè sắp đến, và bà chủ của tôi sẽ gặp khó khăn trong việc tìm kiếm và đào tạo nhân sự để thay thế tôi. Tôi nhớ lại lời giảng Pháp của Sư phụ rằng chúng ta phải luôn nghĩ cho người khác trước. Vì vậy, tôi đã quyết định từ chối lời mời tham gia công việc mới của đồng tu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/4/28/346293.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/5/24/163972.html

Đăng ngày 18-6-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share