Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 1-4-2017] Ngày 21 tháng 1 năm 2016, băng tuyết phủ ngập trời ở vùng Đông Bắc. Chỉ còn vài ngày nữa là tới Tết Nguyên đán, hầu hết mọi người đều ở nhà cả ngày để xem TV. Tuy nhiên, nhiều người đã gọi cho tôi nói rằng TV của họ không bắt được tín hiệu của Đài truyền hình Tân Đường Nhân.

Vì vậy, tôi lái xe máy đi tới vùng nông thôn để kiểm tra cho từng nhà.

Tôi nhanh chóng điều chỉnh tín hiệu TV cho ngôi nhà đầu tiên, và đi tới ngôi nhà tiếp theo. Trên đường đi, tôi đã bị một tai nạn nghiêm trọng. Để tránh một chiếc xe ô tô ở khúc cua, xe gắn máy của tôi đã bị trượt trên băng. Tôi bị mất tay lái và ngã bất tỉnh.

Lúc đó là vào buổi chiều và nhiệt độ ở vùng núi khoảng -20°C. Không ai biết tôi đã nằm ở đó bao lâu cho đến khi có người nhìn thấy tôi. Bác sĩ cho rằng tôi đã nằm ở đó ít nhất là hai giờ đồng hồ.

Một tài xế xe buýt trường học đã nhìn thấy tôi khi anh ấy đang trên đường đi đón học sinh. Anh đã gọi xe cứu thương và đưa tôi đến một bệnh viện gần đó.

Một người nào đó trong bệnh viện đã sử dụng điện thoại di động của tôi để gọi cho người thân của tôi. Khi gia đình tôi đến bệnh viện, tôi đang ở trong tình trạng vô cùng nguy kịch, đồng tử đã giãn ra, xương sọ có chỗ bị lún xuống, dường như tôi không còn phản ứng nào nữa. Bác sĩ nói với gia đình tôi rằng mạng sống của tôi đang gặp nguy hiểm, cần phải được phẫu thuật ngay; họ cần có sự chấp thuận của gia đình để tiến hành phẫu thuật cho tôi, đồng thời nhắc gia đình tôi chuẩn bị chi phí phẫu thuật.

Bác sĩ cũng nói rằng cho dù phẫu thuật thành công thì nhiều khả năng tôi vẫn bị liệt, bởi vì tôi đã nằm ở ngoài trời trong thời gian quá dài, và họ chỉ có thể tận lực cứu chữa mà thôi.

Khi nằm trên giường bệnh, tôi vẫn chưa tỉnh lại. Đầu tôi sưng tới mức bị biến dạng, hai mắt tôi sưng to như quả trứng gà, vừa tím vừa xanh khiến người thân khó mà nhận ra. Tuy nhiên, vượt ra ngoài dự đoán của bác sĩ, tôi đã tỉnh lại một cách kỳ tích vào sáng hôm sau.

Một số đồng tu đã đến bệnh viện khi biết tình hình của tôi. Tôi được biết rằng các đồng tu đã phát chính niệm cho tôi suốt cả đêm, điều đó đã giúp tôi rất nhiều. Họ đã phủ nhận sự an bài của cựu thế lực cưỡng ép lên tôi, và cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Họ cũng mở các bài giảng Pháp của Sư phụ cho tôi nghe.

Khi tôi tỉnh dậy, tôi biết mình đang ở trong bệnh viện. Tôi hiểu rằng đây không phải là nơi dành cho học viên Đại Pháp. Tôi lặp đi lặp lại bằng một giọng thều thào: “Tôi phải về nhà. Tôi phải về nhà.” Các bác sĩ đều ngạc nhiên khi thấy một bệnh nhân trong tình trạng nguy kịch như tôi có thể tỉnh lại và nói được, thậm chí còn ngồi dậy được. Tuy nhiên, họ vẫn không cho tôi về nhà, họ yêu cầu đưa tôi đi chụp CT để chuẩn bị phẫu thuật.

Một đồng tu nói: “Chúng ta hãy cùng nhau phát chính niệm và cầu xin Sư phụ giúp đỡ!”

Kết quả chụp CT thậm chí còn không thể tưởng tượng được: các cục máu đông trong não của tôi đã biến mất! Ở bệnh viện từ trước đến nay chưa bao giờ xảy ra kỳ tích như vậy, nhưng các bác sĩ vẫn cố gắng thuyết phục tôi ở lại bệnh viện để điều trị thêm, vì đầu và mặt của tôi bị thương nặng.

Một người họ hàng nói với tôi: “Anh có thể được ra viện. Nhưng anh sẽ phải chịu trách nhiệm về bất cứ điều gì xảy ra với mình.” Tôi đồng ý, và gia đình tôi đã hoàn thành các thủ tục để xuất viện.

Tôi được đưa đến nhà của một đồng tu, nơi chúng tôi chia sẻ những nhận thức của mình về nguyên nhân dẫn đến tai nạn. Tôi nhận ra rằng tôi đã không kính Sư kính Pháp. Ngoài ra, tôi còn không chăm chỉ học Pháp và luyện công hàng ngày. Tôi đã không hướng nội và đề cao tâm tính của bản thân mà chỉ cố gắng hoàn thành các việc một cách hời hợt.

Chúng tôi đã học Pháp và phát chính niệm cùng nhau. Với sự giúp đỡ của Sư phụ, tôi đã có thể đi bộ và mặt tôi đã hồi phục ngay trong ngày hôm đó.

Sức khỏe của tôi đã phục hồi nhanh chóng sau 7 ngày, và các vết thương gần như đã biến mất trong vòng 15 ngày. Bạn bè và gia đình của tôi đều nói rằng tôi trông trẻ hơn trước. Họ đã được chứng kiến ​​uy lực của Đại Pháp, và đều đồng ý rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, và Chân Thiện Nhẫn là tốt.

Quả đúng như Sư phụ giảng:

“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực”

(Sư Đồ Ân, Hồng Ngâm II)

Diễn nghĩa:

“Đệ tử chính niệm mà đầy đủ
Thì Sư phụ sẽ đủ sức đưa trở về trời”

(Sư Đồ Ân, Hồng Ngâm II)

Ngôn ngữ của con người không thể diễn tả hết được lòng cảm ân sâu sắc của tôi đối với Sư phụ. Trong giai đoạn cuối cùng này của thời kỳ Chính Pháp, tôi sẽ cố gắng hết sức làm tốt ba việc để có thể trở về nhà cùng với Sư phụ vĩ đại của chúng ta.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/4/1/345018.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/5/3/163070.html

Đăng ngày 14-6-2017; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share