Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 5-4-2017] Có rất nhiều việc cần chuẩn bị cho các học viên tham gia nhóm gọi điện thoại giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc đàn áp, trong quá trình thực hiện tôi cũng học được nhiều bài học kinh nghiệm trong tu luyện.

Phát chính niệm để loại bỏ các chấp trước

Ngày đầu tiên tham gia nhóm, tôi đã gọi điện cho một thanh niên trẻ. Chúng tôi nói chuyện với nhau gần một giờ đồng hồ và cậu ấy đã hỏi tôi nhiều câu hỏi. Tôi liên tục hỏi xem liệu cậu có muốn thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) không sau khi giải thích Đảng đã đối xử tệ với người dân như thế nào, nhưng cậu vẫn không muốn thoái.

Cuối cùng tôi mất kiên nhẫn và cúp máy. Tôi biết mình không nên làm như vậy, nhưng tôi không nhận ra sự việc này là một khảo nghiệm để tôi buông bỏ chấp trước của bản thân.

Tôi phát chính niệm để loại bỏ nó, sau đó gọi lại cho cậu ấy. Không cần phải tốn nhiều công sức, cậu thanh niên trẻ đã cho tôi một bí danh dùng để thoái Đảng.

Giữ tâm thanh tịnh và từ bi

Bên cạnh tính quan trọng của việc phát chính niệm để loại bỏ những vật chất xấu có thể xuất hiện trong trường không gian của chúng ta, tôi cũng ngộ được rằng không phải một ai đó trên bề mặt nói hay là có thể thuyết phục được người khác thoái Đảng, việc đó còn phụ thuộc vào tâm của người đó có thuần tịnh và từ bi hay không.

Khi có ai đó dập máy, tôi sẽ gọi lại cho người đó vài lần. Tôi bình tĩnh nói chuyện và chỉ đặt tâm vào việc cứu người. Cuối cùng, người này cũng đồng ý thoái Đảng.

Các cách tiếp cận khác nhau

Có nhiều cách khác nhau để nói cho mọi người biết về ĐCSTQ. Đôi lúc tôi cần đi vào chi tiết hơn và có khi cũng không cần phải nói gì nhiều.

Khi nói chuyện với một người đàn ông, tôi cảm thấy mình nên nói nhiều về việc thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó. Tôi nói: “Khi anh thoái Đảng, không có thủ tục chính thức nào theo sau, nhưng có lẽ là anh cũng băn khoăn tại sao mình nên thoái đúng không.”

Tôi đã kể với anh về những tổn thất mà ĐCSTQ gây ra cho người dân Trung Quốc, hàng triệu người đã bị sát hại, văn hoá dân tộc bị phá hủy, và tham nhũng tràn lan trong xã hội.

Tôi bảo anh rằng có nhiều người Trung Quốc, gồm cả các quan chức cao cấp của Đảng, đã thoái Đảng khi ra nước ngoài. Một số dùng tên thật trong khi những người khác thì dùng bí danh. Sau đó, tôi nói chuyện về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc đàn áp.

Anh không nói gì và cũng không cúp máy. Tôi nói chi tiết hơn về việc tra tấn và sát hại những học viên Pháp Luân Đại Pháp vô tội.

Tôi bảo anh rằng anh đã thề cống hiến cả đời mình cho Đảng cộng sản. Điều đó có nghĩa là, khi chế độ cộng sản sụp đổ, những ai vẫn còn là Đảng viên sẽ phải chịu trách nhiệm cho những tội lỗi của nó. Không lâu sau khi tôi cúp máy, anh đã gọi lại và xin thoái Đảng.

Có rất nhiều cách tiếp cận khác nhau mà một người có thể dùng khi nói chuyện với người khác về Đảng cộng sản, về Đại Pháp và cuộc bức hại. Cách nào cũng có hiệu quả cả.

Giải cứu một đồng tu

Tháng 1 năm 2006, tôi nhận được một thông báo khẩn cấp về việc phát chính niệm, vì có một đồng tu vừa đã bị bắt. Người điều phối trong khu vực chúng tôi đã nhờ tôi nói chuyện với cảnh sát, vì phó giám đốc trực tối hôm đó có cùng họ với tôi.

Năm 2002, ông là cảnh sát quận chúng tôi, chịu trách nhiệm việc tôi bị bắt giữ vào tháng 3 năm đó và bị kết án bốn năm tù giam.

Sư phụ giảng:

“Ở đâu xuất hiện vấn đề, ở đó cần chư vị đến giảng rõ chân tướng, đến cứu độ. Khi gặp khó nạn thì không được lảng tránh. Khi thấy những gì gây tổn thất cho chúng ta, khi thấy chướng ngại trong chứng thực Pháp của chúng ta, thì không được lảng tránh, [mà] cần phải đối diện với chúng mà giảng rõ chân tướng, mà cứu độ chúng sinh.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Washington DC năm 2002)

Tôi có chút lo lắng khi nghĩ đến việc gọi cho vị cảnh sát này, nhưng sau khi học Pháp của Sư phụ, tâm tôi đã được khai mở.

Tôi gọi cho vị phó giám đốc cảnh sát, khi nghe đến tên tôi và biết được tôi gọi cho ông, ông đã rất ngạc nhiên. Khi được nghe lý do tại sao tôi lại gọi cho ông, ông liền lập tức trốn tránh trách nhiệm về việc bắt giữ người học viên kia.

Tôi đã nhắc ông rằng lúc đó ông đang làm nhiệm vụ và phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Ông nói rằng ông không thể làm được gì trước vụ bắt giữ này, vì các quan chức thành phố là người đưa ra quyết định.

Sau đó tôi được biết, vị cảnh sát này đã đưa người học viên kia đến một trại tạm giam và nói rằng cô bị bệnh rất nặng. Sau đó, trại tạm giam từ chối nhận trách nhiệm về trường hợp của cô và cô được đưa về nhà lúc 10 giờ tối.

Khi các học viên Đại Pháp phối hợp tốt với nhau, Sư phụ sẽ là người đưa ra quyết định cuối cùng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/4/5/345192.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/5/7/163120.html

Đăng ngày 25-5-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share