Bài viết bởi một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Cam Túc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-2-2017] Lúc tôi được thả khỏi nhà tù thì trời rất lạnh. Khi về đến nhà cha tôi, tôi chỉ cúi đầu mà không biết nói gì. Cha tôi bảo thức ăn đã được dọn sẵn trên bàn. Chắc hẳn cha tôi đã phải hâm nóng chúng nhiều lần cho nên khi tôi ăn thì chúng vẫn còn ấm.

“Tại sao con lại cứng đầu như vậy?” Cha tôi bắt đầu hỏi. “Khi cơ quan định bảo lãnh con ra và con có thể đi làm lại, thì chỉ cần con viết một bảo chứng thư tuyên bố sẽ không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nữa là được. Tại sao con từ chối để rước họa vào thân?”

“Cha à, không phải như vậy đâu.” Tôi nói với cha tôi. “Con muốn có một cuộc sống tốt, nhưng con không thể phản bội lương tâm của mình. Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã mang lại cho con sức khỏe tốt, hạnh phúc và trở thành một người tốt hơn.”

Cuối cùng cha tôi cũng minh bạch chân tướng về Đại Pháp

Mẹ tôi mất khi tôi còn nhỏ, và chồng tôi cũng bỏ đi khi con gái tôi mới một tuổi. Cha tôi gần 80 tuổi, đã chăm sóc con gái tôi suốt 4 năm khi tôi bị bắt giam.

Khi bị giam trong tù, tôi luôn nghĩ cách để giúp cha tôi minh bạch chân tướng về Đại Pháp bởi vì trước đây ông không chịu nghe tôi nói.

Trên đường từ trại giam về nhà, con gái tôi đã khóc năn nỉ tôi: “Mẹ đừng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nữa. Con không thể sống thiếu mẹ một lần nữa đâu!”

Tôi nói con: “Pháp Luân Đại Pháp đã cho mẹ cuộc sống. Mẹ đến thế gian này là vì Đại Pháp. Mẹ có thể từ bỏ mọi thứ vì con nhưng không bao giờ mẹ từ bỏ Đại Pháp. Nếu con thật lòng thương mẹ, thì con hãy ủng hộ mẹ tu luyện nhé!”

Đêm hôm đó, cha tôi lắng nghe tôi kể những gì tôi đã trải qua trong tù ngục. Ông đã khóc và nói rằng nếu có quyền lực ông sẽ tống giam tất cả những kẻ xấu đã bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Ông đưa ra rất nhiều câu hỏi và cuối cùng đã minh bạch chân tướng và đồng ý ủng hộ tôi.

Cha tôi không xem chương trình thời sự của CCTV nữa và dán dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” trên màn hình tivi. Ông nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” hàng ngày và cũng nói với bạn bè mình rằng họ sẽ thụ ích nếu chân thành nhẩm những chữ đó.

Cha tôi cũng dùng những tờ tiền có dòng chữ Pháp Luân Đại Pháp được viết trên đó. Ông nói với tôi rằng mọi người đều biết những tờ tiền đó là từ ông. Tôi động viên cha đừng sợ.

“Cha không sợ” Ông nói. “Khi nghe ai đó nói lời không tốt về Pháp Luân Đại Pháp, cha thấy rất khó chịu. Cho nên, con hãy đưa cho cha những miếng dán câu ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ và cha sẽ dán chúng khắp nơi!”

Khi tôi đề nghị cha tôi cùng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thì ông nói: “Cha có quá nhiều tâm ích kỷ và không thể buông bỏ cái tình nên cha không thể tu luyện được. Nhưng cha có thể nhẩm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo!’ Cha ủng hộ con tu luyện.”

Mỗi buổi sáng khi sắp đến giờ phát chính niệm và thiền định, cha tôi đánh thức tôi dậy thậm chí còn sớm hơn cả đồng hồ báo thức. Ông cũng làm cho tôi một tấm đệm để tôi luyện bài tĩnh công thiền định.

Mọi người tiếp thu chân tướng về Đại Pháp

Một lần tôi giảng chân tướng cho một người đàn ông khoảng 30 tuổi, và anh ấy nhận lấy tờ rơi về Đại Pháp. Sau đó tôi phát hiện ra anh ta đang theo dõi tôi. Lúc đó tôi tự nhủ không biết anh ta có phải là cảnh sát chìm hay không, nhưng ngay lập tức tôi nhận ra suy nghĩ của mình không chính và đã loại bỏ chúng.

Tôi tiến đến anh ấy và hỏi tại sao anh ta lại theo dõi tôi.

Anh ấy nói rằng anh biết tôi là người tốt và thật tình không hiểu tại sao lại đi theo tôi. Tôi bảo anh ấy đừng đi theo nữa mà hãy luôn ghi nhớ câu “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo” thì anh sẽ được thụ ích.

Tôi gặp một ông lão khoảng 80 tuổi mà toàn bộ cơ thể và đặc biệt là chân tay của ông đều bị co giật. Khi ông ấy đồng ý thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản thì tôi đã tặng ông một chiếc bùa hộ mệnh. Ngay khi ông đọc những dòng chữ trên nó thì tay ông hết co giật. Sau này khi gặp lại, ông nói với tôi rằng ông không còn bị co giật nữa bởi vì ông và gia đình mình không ngừng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo.”

Không phải ai cũng sẵn lòng lắng nghe

Tôi thường hay gặp phải cảnh sát mặc thường phục hoặc là nhân viên của đồn công an. Khi tôi giảng chân tướng cho một thanh niên thì anh ta chìa ra thẻ công an và hỏi tôi có sợ không và hãy chú ý an toàn. Tôi khuyên anh ấy nên niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”.

Khi tôi nói chuyện với một người đàn ông khoảng 50 tuổi, ông ấy yêu cầu tôi theo ông ta đi đến một tòa nhà. Khi biết đó là đồn công an, tôi đã ngần ngừ không muốn đi và tự hỏi tôi nên làm gì.

Sau đó tôi nghĩ, việc tôi gặp ông ấy chỉ ra rằng chúng tôi có duyên phận. Có Sư phụ và Pháp ở trong tâm, thì tôi sợ gì chứ! Vì vậy tôi đã theo ông ấy đến đồn công an. Vì là giờ cơm trưa nên không có ai ở đó cả. Sau đó tôi giảng chân tướng về Đại Pháp và giúp ông ấy thoái Đảng và các tổ chức Đoàn, Đội.

Hàng ngày tôi học từ ba cho đến năm bài giảng trong sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Đại Pháp, và luyện năm bài công pháp. Tôi cố gắng để suy nghĩ của mình phù hợp với Pháp. Tôi ngộ ra rằng chỉ khi tôi tu luyện tinh tấn thì chính niệm của tôi mới mạnh.

Khi nói chuyện với mọi người về Đại Pháp, thỉnh thoảng có người đánh hoặc nhổ vào mặt tôi. Vài người thậm chí cố gắng lôi tôi đến đồn công an. Những lúc bị như vậy tôi đều bất động tâm và không hề oán hận họ. Sau này khi nghĩ đến việc tôi đã không thể giúp họ minh bạch chân tướng về Đại Pháp, tôi đã bật khóc.

Tôi sẽ luôn luôn tín Sư tín Pháp và không thứ gì có thể thay đổi được điều này!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/2/28/343632.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/4/12/162814.html
Đăng ngày 23-5-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share