Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 31-03-2017] Nhẩm luận ngữ của Sư phụ và nhìn lại quá trình tu luyện của mình trong suốt 20 năm qua, tôi đã nhận thức được sâu sắc hơn về Pháp lý của Sư phụ:

“Đại Pháp là trí huệ của Sáng Thế Chủ.” (“Luận Ngữ”)

“làm người tu luyện, mà đồng hoá với Ông thì chư vị chính là bậc đắc Đạo: Thần” (“Luận ngữ”)

Tìm được Đại Pháp

Tôi cảm thấy muốn đi dạo trong công viên vào đầu tháng 5 năm 1996. Điều này là không bình thường đối với tôi, vì vào ngày nghỉ tôi thích dậy muộn. Trong một góc của công viên, tôi thấy ba người đàn ông đang đọc một cuốn sách. Tính tò mò đã khiến tôi tiếp cận họ.

Khi tôi cầm cuốn sách và mở ra, bức hình của Sư phụ đã thu hút sự chú ý của tôi. Câu “Pháp môn Pháp Luân Đại Pháp của chúng ta chiểu theo tiêu chuẩn tối cao của vũ trụ—Chân Thiện Nhẫn đồng tu” (Chuyển Pháp Luân) cũng đặc biệt ấn tượng

Mặc dù nhu cầu về sách rất cao và không in kịp, tôi vẫn có được một bản sách sau ba ngày. Đây là một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời tôi.

Ngập tràn hạnh phúc

Từ ngày tôi có được cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi không còn ngủ nhiều. Thay vào đó, hàng ngày tôi tham gia luyện công nhóm buổi sáng sớm trong công viên. Dẫu cho trời mưa hay nắng chúng tôi vẫn luyện công hàng ngày. Việc này kéo dài đến 20 tháng 7 năm 1999, khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động bức hại Pháp Luân Đại Pháp.

Tu luyện của tôi đề cao lên rất nhanh. Tôi tham gia một nhóm học Pháp và tự học Pháp bất cứ khi nào có thể. Nội hàm của Pháp càng hiển lộ khi tôi học càng nhiều. Tôi đã được trải nghiệm rất nhiều cảnh tượng mà Sư phụ đã giảng trong sách, gồm cả việc tiêu nghiệp trong khi đả tọa và ánh sáng chói lòa ở thiên mục.

Khi học Pháp và luyện công, tâm tôi ngập tràn hạnh phúc. Bất kể môi trường bên ngoài thế nào, tôi luôn nhìn thấy một thế giới đầy ánh sáng và cảnh tượng mỹ hảo khi nhắm mắt lại.

Thể hiện sự tốt lành của Đại Pháp

Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi không được đề bạt lên lãnh đạo bậc trung. Tôi cho rằng mình đủ điều kiện về thâm niên và năng lực. Do đó, tôi đã kiến nghị lên cơ quan cấp trên và kiện người quản lý trực tiếp của mình. Cuối cùng, tôi đã được đề bạt lên cấp quản lý bậc trung, nhưng nhiều lãnh đạo của tôi đã bị xúc phạm.

Tôi đã có nhận thức mới về việc này sau khi đọc Chuyển Pháp Luân.

“Thứ hạng là gì, và tại sao tôi lại bị ám ảnh bởi nó?” Tôi nghĩ. “Thứ hạng là một sự công nhận về kỹ năng và khả năng chuyên môn của một người. Nó đi cùng với việc tăng lương. Vì vậy, chung quy là nó mang đến danh tiếng và lợi ích cá nhân.”

Ngoài ra, cuộc tranh giành cấp bậc cao hơn đã bộc lộ tâm ganh tỵ, tật đố và hiếu chiến của tôi.

Sư phụ đã giảng:

“Con người trong xã hội người thường, kẻ tranh người đoạt, kẻ lừa người dối, chỉ vì chút đỉnh lợi ích cá nhân mà làm hại người khác; các tâm ấy đều phải vứt bỏ.” (Chuyển Pháp Luân)

Sau khi học Pháp, tâm của tôi đã được tịnh hóa, và tôi thấy rằng con người và hành động trước đây của mình thật nực cười. Chẳng bao lâu, tôi đã được đề bạt lên vị trí điều hành. Sư phụ đã giảng, “chỉ có tuân theo Đại Pháp mà thực thi mới là thật sự đúng đắn”.(Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã không đáp trả những người đã phản đối mình. Thay vào đó, tôi đã sử dụng vị trí và quyền hạn mới để giúp họ giải quyết các vấn đề. Sau đó họ đã bày tỏ lòng biết ơn thông qua các kênh khác. Họ đã trực tiếp hiểu được sự tốt lành của Pháp Luân Đại Pháp từ các học viên.

Bước ngoặt trong cuộc đời và tu luyện

Tôi là người sống nội tâm và từ nhỏ đến lớn không giỏi thể hiện bản thân, vì vậy đã không thể trở thành một giáo viên. Sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp và nỗ lực tham gia giảng chân tướng, Sư phụ đã nhìn thấy nhiệt huyết của tôi và an bài cho tôi giảng dạy tại một trường đại học vào năm 2004. Ngài đã ban cho tôi trí huệ và năng lực cần thiết cho vị trí đó. Vị trí giảng dạy mới của tôi mở ra một thế giới hoàn toàn mới để giảng chân tướng.

Sau khi tiếp nhận vị trí giảng dạy, tôi đã vượt qua kỳ thi do chính phủ yêu cầu và lấy được chứng nhận làm giảng viên đại học. Tôi đã nói chuyện với sinh viên về Đại Pháp. Mỗi học kỳ, sinh viên đánh giá tôi rất cao. Tôi được thăng chức phó giáo sư vào năm 2006. Chấp nhận vị trí giảng dạy là một bước ngoặt to lớn trong cuộc đời và tu luyện của tôi.

Tôi tiếp tục giữ một tiêu chuẩn cao trong phương diện tu luyện cá nhân. Tôi đã luyện năm bài công Pháp vào buổi sáng và học Pháp mỗi khi có thời gian. Tôi tràn đầy năng lượng. Thông thường, đến cuối học kỳ, tôi đều đạt một tỷ lệ thành công cao trong việc thuyết phục sinh viên của mình thoái Đảng và các tổ chức đoàn đội.

Giảng chân tướng trong lớp học

Chính quyền tỉnh và thành phố yêu cầu các trường đại học đưa nội dung lăng mạ Đại Pháp vào trong tài liệu giảng dạy. Hàng ngày tôi đã thêm một niệm liên quan đến việc loại bỏ những tài liệu này trong khi phát chính niệm.

Tổ chức đảng ủy của một trường đại học đã cài sinh viên vào mỗi lớp để theo dõi hoạt động giảng dạy của giảng viên và báo cáo lại cho các cơ quan chức năng thông qua các mẫu chính thức một hoặc hai lần một tuần. Hầu hết các trường hợp học viên giảng chân tướng bị báo cho các cơ quan chức năng là do các sinh viên phản gián này. Vì vậy, các học viên phải đối đãi từ bi với những sinh viên đó và kiềm chế không đối đầu với họ. Điều này sẽ không chỉ ngăn người này tố cáo các học viên mà còn bảo vệ họ.

Để có hiệu quả hơn trong việc giảng chân tướng trong khi lên lớp, tôi sẽ tìm tài liệu trên Minh Huệ và phân chia chúng thành các loại khác nhau. Sau đó, tôi đã làm những tấm thẻ nhỏ với những ký hiệu chỉ một mình tôi hiểu. Điều này đã giúp tôi nói về Đại Pháp.

Tôi được chỉ định làm cố vấn phụ trách công tác ký túc xá của sinh viên. Tôi đã tận dụng cơ hội này đi thăm các phòng ký túc xá và tiếp xúc với sinh viên trong khi giới thiệu các chương trình vượt qua việc sàng lọc và kiểm duyệt internet một cách tự nhiên. Những công cụ này kết hợp rất tốt với việc giảng chân tướng trong lớp học.

Hướng nội

Thời gian qua đi, tôi đã nhận ra rằng Đại Pháp là nguồn trí huệ của các học viên. Tuy nhiên, nghiệp lực và chấp trước là những vật chất có linh tính có thể cản trở năng lực và trí huệ của chúng ta. Vì vậy, chúng ta phải hướng nội để buông bỏ các chấp trước và quan niệm người thường của mình. Sư phụ đã giảng:

“Là người tu luyện, ‘tìm bên trong’ là một Pháp bảo” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC 2009)

Vợ tôi đã đọc sách Đại Pháp nhưng không muốn tu luyện. Trước cuộc bức hại, cô ấy rất ủng hộ việc tu luyện của tôi. Môi trường gia đình tôi trở nên tồi tệ hơn vì cuộc bức hại. Thấy các học viên ở địa phương bị sa thải, bỏ tù và chia rẽ gia đình, vợ tôi trở nên càng ngày càng sợ hãi hơn. Cô ấy giấu các kinh sách Đại Pháp, máy tính xách tay và băng nhạc luyện công.

Vào thời điểm đó, tôi đã tranh đấu và phản kháng lại. Thậm chí tôi còn buộc cô ấy là tay sai của ĐCSTQ và thế lực tà ác. Mối quan hệ của chúng tôi đã lên đỉnh điểm, và việc đó kéo dài hơn một năm.

Cuối cùng tôi đã rút ra bài học và bắt đầu làm theo Pháp của Sư phụ “…chư vị phải hướng nội mà tìm, đặt công phu vào cái tâm ấy…” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi tìm thấy tâm sợ hãi ẩn dấu rất sâu. Sau đó, thái độ của vợ tôi đã thay đổi rất nhanh, và cô ấy không còn phản đối việc tôi tu luyện Đại Pháp.

Đi đến cực đoan

Một người bạn cũ của tôi đã được đề bạt lên vị trí trưởng hội khoa học địa phương. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, ông đã tích cực tham gia biên soạn các cuốn sách nhỏ bôi nhọ và gán cho Pháp Luân Đại Pháp là mê tín. Trong vòng nửa năm, ông phát bệnh tim và phải nhập viện nửa tháng.

Tôi chắc chắn sự việc lúc đó là do quả báo và không đến bệnh viện thăm ông. Ông đã hận tôi vì điều đó, tình bạn của chúng tôi đã chấm dứt ở đây.

Sau khi học Pháp và hướng nội, tôi nhận ra rằng mình đã đi đến cực đoan khi giải quyết mối quan hệ của tôi với ông ấy. Tôi cảm thấy mình hơn ông ấy vì mình là một học viên và đã ôm giữ tâm oán hận đối với việc ông tham gia vào cuộc bức hại. Sau khi ông làm những việc chống lại Đại Pháp, tôi đã không thể cư xử tốt với ông ấy. Khi nói chuyện với ông giọng nói của tôi biểu lộ sự coi thường, và tôi đã không giảng chân tướng thấu đáo. Tôi biết rằng mình thiếu từ bi và do đó không đủ khả năng khiến tâm ông thay đổi.

Sau khi nhận ra những thiếu sót của mình, tâm oán hận sâu thẳm trong tôi dường như tan chảy. Tôi gọi cho ông nhân dịp Tết Nguyên đán và chúc ông năm mới vui vẻ. Sau đó tôi đã tham dự đám cưới của con gái ông. Mối quan hệ của chúng tôi đã được khôi phục.

Một hôm, ông nói với tôi rằng ông sẽ chuyển đến Phòng 610 của thành phố. Lần này, tôi đã không coi thường hay trách cứ ông. Thay vào đó, tôi mời ông đến ăn tối tại nhà vào ngày hôm sau. Sau bữa ăn, tôi cho ông xem video giải thích về vụ tự thiêu giả mạo tại Quảng trường Thiên An Môn. Ông có vẻ bị sốc và xem đi xem lại hai lần.

Sau đó, tôi nói về cuộc sống nói chung và nguyên lý thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Tôi cũng đề nghị rằng ông không đứng về phía ĐCSTQ và bộ máy bức hại của nó, vốn được định trước là sớm hay muộn cũng sẽ bị sụp đổ.

Sau nhiều giờ nói chuyện, cuối cùng ông đã thay đổi nhận thức của mình về Đại Pháp và thừa nhận với tôi rằng ông sẽ xem xét lại việc chuyển đến Phòng 610. Sau đó ông bảo với tôi rằng, sau khi nghiêm túc suy nghĩ và thảo luận với các thành viên trong gia đình, ông đã không nhận vị trí ở Phòng 610.


Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2017/5/3/163065.html
Bản tiếng Trung:https://www.minghui.org/mh/articles/2017/3/31/《转法轮》开启我的智慧人生路-344865.html
Đăng ngày 23-05-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share