Bài viết của Vi Lạp, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-03-2017]

Thông qua việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã có thể hướng nội và kiên định thực tu bản thân để từ đó đạt được sự thay đổi tích cực đến môi trường của bản thân mình. Tôi muốn chia sẻ một số kinh nghiệm của mình với các đồng tu.

Chính niệm mạnh mẽ

Sau khi Đài truyền hình Tân Đường Nhân (NTD) bắt đầu phát sóng ở Trung Quốc Đại lục, nhiều học viên Pháp Luân Đại Pháp địa phương bắt đầu cài đặt các chảo vệ tinh để có thể bắt được các chương trình này. Tuy nhiên, các chảo vệ tinh này không hoạt động được trong các căn hộ chung cư.

Cho đến tận năm 2011, khi Đài truyền hình Tân Đường Nhân thay đổi tần số phát sóng, những người sống trong các căn hộ chung cư như tôi mới có thể bắt được sóng. Tôi đã liên hệ với một học viên rất am hiểu về mặt kỹ thuật và học viên đó hứa sẽ lắp đặt một chảo vệ tinh mới và nhỏ hơn cho tôi.

Gia đình tôi vừa mới chuyển đến một tòa nhà khá sang trọng trong một khu phố khá giả, nơi mà không có ai đặt chảo vệ tinh trên tường bên ngoài căn hộ của họ.

Nếu tôi lắp đặt một cái trên tòa nhà, nó sẽ lộ ra rất dễ thấy. Một học viên giỏi về mặt kỹ thuật đã gợi ý rằng tôi nên đặt cái chảo lên mái nhà, nhưng chủ tòa nhà đã phản đối.

Ông ấy nói rằng tòa nhà đó quá cao mà một cơn gió mạnh có thể khiến nó bị đổ. Ông ấy gợi ý rằng tôi nên thảo luận vấn đề này với chủ của tòa liền kề vì tòa nhà đó thấp hơn hai tầng mà cũng gần ngay đó.

Chỉ đến lúc đó tôi mới nghĩ đến việc hướng nội. Tại sao tôi lại muốn đặt chảo vệ tinh của mình trên tòa nhà của một ai đó? Chẳng phải tôi sợ mọi người biết rằng tôi lắp đặt truyền hình Tân Đường Nhân hay sao? Tôi sợ rằng mình sẽ gây ra phiền phức cho bản thân và có thể bị bắt và bị bức hại.

Tôi tự nhủ: Sợ hãi không phải là ta. Ta không muốn nó. Đài truyền hình Tân Đường Nhân là chân chính và thiết thực. Bất kể ai xem được đều sẽ được thụ ích từ nội dung của các chương trình.

Tôi giữ một chính niệm thật mạnh: Ta sẽ lắp đặt chảo vệ tinh ngay bên ngoài cửa sổ nhà ta. Không ai có quyền hỏi bất cứ một câu hỏi nào. Không ai được phép can nhiễu.

Tôi đã gọi cho vị học viên am hiểu kỹ thuật và anh ấy hỏi liệu anh ấy có thể dẫn theo các học viên khác mà cũng muốn học cách lắp chảo vệ tinh hay không. Tôi sẵn sàng đồng ý.

5 đến 6 học viên đã xuất hiện vào ngày hôm sau và lắp đặt chảo vệ tinh. Cuối cùng, hầu hết các học viên địa phương trong các toà chung cư khác cũng lắp đặt chảo vệ tinh để người thân và bạn bè họ có thể đến tìm hiểu về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại bằng cách xem đài truyền hình Tân Đường Nhân.

Một đồng nghiệp của tôi đã đến thăm tôi và nhận xét một cách kinh ngạc: “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp thật quá tài năng đến mức mà họ có thể vận hành cả một đài truyền hình. Các chương trình được thực hiện rất tốt.”

Các bạn học của chồng tôi thường xuyên đến xem Đài truyền hình Tân Đường Nhân. Một trong số họ làm việc ở rất xa nhà tôi nhưng thường xuyên ghé qua để xem.

Sáu năm đã trôi qua, không ai hỏi bất kỳ câu hỏi nào hay phản đối việc chiếc chảo vệ tinh được treo ở đó. Tất cả những gì cần có là chính niệm mạnh mẽ.

Giúp mọi người hiểu được Đại Pháp nhờ hướng nội

Ba học viên cùng tôi đã đi đến vùng lân cận vào cuối năm 2014 để phân phát tài liệu Pháp Luân Đại Pháp và nói với mọi người về cuộc bức hại.

Một trong số các học viên, Amy trước đây không làm nhiều việc liên quan đến phân phát tài liệu vì vậy tôi được yêu cầu phối hợp nhóm với cô ấy để giúp cô ấy nắm được tình hình.

Hai người chúng tôi chịu trách nhiệm đảm nhận hai tuyến phố ở cuối ngôi làng.

Khi chúng tôi đến ngôi nhà đầu tiên, một người đàn ông đang đứng trong hành lang. Tôi chào ông ấy, phát cho ông ấy một tờ lịch và nói, “Tôi đến đây để mang phúc lành đến cho ông.” Khi ông ấy nhận ra rằng đó là tài liệu của Pháp Luân Đại Pháp, ông ấy đã từ chối nhận nó.

Tôi bắt đầu nói chuyện với ông ấy nhưng ông ấy không muốn lắng nghe. Khi tôi tiếp tục nói, ông ấy đã nắm lấy cánh tay tôi và đẩy tôi vào trong sân. Amy đi theo tôi mà không thốt lên một tiếng nào.

Tôi che giấu sự bối rối của mình bằng cách lẩm bẩm: “Chuyện gì xảy ra với người đàn ông này vậy?” Tôi nói với Amy, “Chúng ta cứ lờ ông ta đi. Chúng ta ở đây để cứu người. Hãy cứ tiếp tục đi.”

Một gia đình ở nhà bên cạnh mà chúng tôi ghé thăm cũng không lắng nghe những gì mà tôi nói. Sau đó điều tương tự cũng xảy ra ở hai căn hộ tiếp theo. Tôi nhận ra rằng có gì đó không ổn, vì vậy tôi đã nói với Amy: “Hãy hướng nội thôi.”

Tôi biết ngay đó là tâm hiển thị của tôi. Tôi hào hứng muốn thể hiện cho Amy thấy mình đã tu luyện tốt như thế nào và tôi có thể dễ dàng thuyết phục mọi người thoái xuất khỏi Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cùng các tổ chức liên đới của nó như thế nào. Thật là một cú sốc khi nhận ra rằng những chủng nhân tâm này đã ảnh hưởng nhiều đến tôi như thế nào.

Sư phụ giảng:

“Có nhiều tâm đã trở thành ‘tự nhiên’ rồi, bản thân họ không nhận ra được nữa. Tâm lý hiển thị này ở đâu cũng thể hiện ra; khi làm điều tốt cũng có thể thể hiện ra tâm lý hiển thị.” (Chuyển Pháp Luân)

Cùng với cảm giác xấu hổ khi bị đuổi ra khỏi nhà của một ai đó, tôi cũng phát hiện ra tâm tự mãn, không muốn bị mất mặt và chấp vào danh. Tôi nhận ra rằng tâm tự phụ và tâm hiển thị của tôi dấy khởi là bởi vì tôi giỏi ăn nói. Nhưng tất cả những bản sự này đều là do Sư phụ ban cho. Tôi cảm thấy tự hào về điều gì đây?

Amy cũng thú nhận rằng cô ấy có tâm lệ thuộc, muốn dựa dẫm vào tôi và kinh nghiệm của tôi, muốn nghe và học hỏi từ lời nói và cách nói chuyện của tôi.

Sau khi cả hai chúng tôi đều hướng nội và điều chỉnh tâm thái, những nỗ lực của chúng tôi trong khi nói chuyện với mọi người đã được cải thiện rất nhiều.

Một quý bà đã mời chúng tôi vào nhà của bà ấy. Bà ấy nghe chúng tôi nói về Pháp Luân Đại Pháp, nhận tờ lịch và cảm ơn chúng tôi rất nhiều vì đã đến thăm bà ấy.

Thời gian còn lại, chúng tôi vẫn theo thường lệ: Tôi nói chuyện trong khi Amy phát chính niệm.

Chúng tôi đến trước một cửa hàng mà phía trước có khoảng 20 người đang chơi mạt chược trên các bàn khác nhau. Tôi nói chuyện với họ về Đại Pháp, phát lịch và giúp họ thoái xuất khỏi Đảng.

Sau một lúc, tôi thấy Amy cũng nói chuyện với mọi người và làm rất tốt việc đó. Có một đảng viên và người đó không sẵn lòng muốn nghe. Amy đã lấy ra một bản Cửu Bình về Đảng Cộng sản và đưa cho ông ấy. Ông ấy lặng lẽ cầm lấy nó. Những người khác cũng hỏi xin một cuốn cho mình cho đến khi cô ấy phát hết không còn một cuốn. Hơn chục người đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ ngay sau đó.

Khi chúng tôi chuẩn bị rời đi, có khoảng 5-6 người khác đang tụ tập gần ngưỡng cửa. Một trong số họ nói: “Các chị rất can đảm đấy. Các chị dám nói chuyện một cách công khai và phân phát tài liệu Đại Pháp giữa ban ngày ban mặt. Các chị không sợ ai đó sẽ báo cáo các chị cho chính quyền hay sao?”

Tôi nói với họ: “Chúng tôi không vi phạm bất cứ điều luật nào. Chúng tôi ở đây là để cứu người. Nếu chúng tôi không nói với các vị chân tướng, khi thảm họa đến, các vị đều sẽ bị đào thải.”

Tiếp đến chúng tôi nói chuyện với họ về Đại Pháp. Họ lắng nghe và đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Họ bắt đầu cảm ơn chúng tôi nhưng chúng tôi nói với họ: “Đừng cảm ơn chúng tôi. Hãy cảm ơn Sư phụ của chúng tôi. Chính là Sư phụ đã bảo chúng tôi làm việc này, để cứu được nhiều người nhất có thể đó.” Họ nói: “Chúng tôi hiểu. Hãy cẩn thận. Hãy bảo trọng nhé.”

Amy nói với tôi tại sao cô ấy lại mang theo vài cuốn cửu bình. Cô ấy nói: “Tôi sợ rằng một số người, đặc biệt là các đảng viên sẽ không muốn nghe những điều chúng ta nói. Tôi biết cuốn sách này sẽ giúp họ.”

Tôi đã khen ngợi cô ấy về những dự liệu của cô ấy và rằng cô ấy đã nói chuyện với mọi người rất tốt. Cô ấy nói: “Tôi thấy chị thật quá bận rộn và ở đó có quá nhiều người vì vậy tôi muốn giúp chị. Sư phụ đã cứu độ tôi và cho tôi can đảm để nói chuyện với mọi người.”

Ngày hôm đó, Amy và tôi cùng hai học viên khác đã giúp hơn 90 người thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Chúng tôi cũng phân phát được hơn 70 tờ lịch kèm theo một vài bản cửu bình.

Thoái lui khỏi vai trò chủ đạo

Tôi là một điều phối viên chính trong vùng chúng tôi trong suốt mười năm qua và luôn đóng vai trò chủ đạo khi chúng tôi tổ chức các hoạt động hay các hạng mục để cứu người.

Khi ngày càng nhiều học viên bước ra để tham gia vào các hạng mục Đại Pháp, các điều phối viên thường cùng nhau tổ chức các Pháp hội quy mô nhỏ để các học viên chia sẻ kinh nghiệm của mình. Bởi khả năng nói chuyện thẳng thắn cởi mở và sự tham gia nhiệt tình, có những lúc tôi luôn là người chủ trì Pháp hội hay trở thành người phát biểu chính.

Cuối cùng tôi đã trở thành một người chủ trì đặc định bất cứ khi nào tôi tham gia vào một hạng mục. Dần dần tôi bắt đầu cảm thấy mình thật quan trọng và không thể thiếu.

Tôi cảm thấy tự mãn khi các học viên tin tưởng tôi và lệ thuộc vào việc đưa ra ý kiến và quyết sách của tôi.

Khi các học viên trông chờ tôi đưa ra phương hướng, liệu tôi có mong đợi, hoan nghênh hay thậm chí còn khích lệ hành vi như vậy hay không. Đó có thực sự là vì tôi quá xuất sắc trong vai trò điều phối và thực thi quá tốt như vậy không?

Tôi hướng nội và nhận ra rằng tôi có chấp trước mạnh mẽ vào “tự ngã”, do luôn thấy cảm thấy mình nổi trội và có tâm thái hiển thị. Vô cách vô thức, tôi đã hình thành một thói quen là luôn muốn chủ trì trong mọi cuộc nói chuyện và thảo luận.

Tìm ra các chấp trước là tương đối dễ nhưng buông bỏ chúng mới thật sự là khó vì vậy tôi đã cầu xin Sư phụ trợ giúp.

Tôi vừa đi thăm con gái về vào mùa xuân năm ngoái thì một số học viên đã đến tìm tôi, hy vọng rằng tôi có thể giúp họ giải thoát một học viên đang bị giam giữ. Họ đã thực hiện tốt một số công đoạn cơ bản, còn bây giờ muốn đến gặp cơ quan công an và muốn tôi cùng đi với họ.

Nếu tôi đồng ý đi, họ sẽ tiếp tục trông chờ tôi chỉ dẫn. Đây có thể là một khảo nghiệm mà Sư phụ an bài cho tôi để xem liệu tôi có thể buông bỏ được chấp trước vào “tự ngã” mới phát hiện ra gần đây hay không. Tôi phải tận dụng cơ hội này và vượt qua khảo nghiệm.

Vì vậy tôi đã nói với họ: “Tôi có thể chia sẻ thể ngộ của mình với các bạn nhưng tôi sẽ không tham gia. Từ trước đến giờ các bạn luôn làm rất tốt. Tôi khuyến khích các bạn hãy cứ tiếp tục như vậy và có thể mời các học viên khác cùng tham gia phát chính niệm trước cơ quan công an.”

Tám học viên đã đi đến cơ quan công an trong khi hơn 30 người cắm chốt gần đó để phát chính niệm.

Khởi kiện Giang Trạch Dân

Khi các học viên bắt đầu khởi kiện Giang Trạch Dân, cựu tổng bí thư ĐCSTQ về việc khởi xướng cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã không đảm nhiệm vai trò chủ trì và tổ chức buổi thảo luận về việc chúng tôi sẽ tham gia như thế nào cho tốt nhất. Tôi nhận thấy rằng đa số các học viên đều có máy tính và họ đều có thể viết đơn khiếu nại hình sự nếu họ muốn. Vì vậy tôi đã rút lui và dừng việc đảm nhận vai trò dẫn dắt.

Một trong số các điều phối viên đã viết xong đơn khiếu nại hình sự đối với họ Giang cùng thời điểm với tôi vì vậy chúng tôi quyết định gửi đi cùng nhau.

Trên đường đến bưu điện, cô ấy hỏi: “Chị có nghĩ họ sẽ từ chối gửi thư của chúng ta nếu họ biết trong đó có gì không?”

Tôi trả lời không cần suy nghĩ: “Không. Họ sẽ không làm vậy đâu. Đấy là công việc của họ. Họ càng xử lý được nhiều thư, càng có lợi cho họ.”

Một nhân viên bưu điện đã nhận thư của chúng tôi mà không có ý kiến gì và cả hai chúng tôi đều nhận được biên lai xác nhận từ toà án nhân dân tối cao và viện kiểm sát hai ngày sau đó.

Khi các học viên khác nghe tin rằng đơn khiếu nại của chúng tôi đã được chấp nhận, họ đã tìm đến chúng tôi để được hướng dẫn. Tôi nói với mỗi người trong bọn họ: “Tôi có thể giúp bạn viết đơn khiếu nại nhưng tự các bạn nên mang đi gửi. Đó là một phần trong sự tu luyện của chúng ta. Không ai có thể làm giúp các bạn việc này.”

Sau đó một học viên nói: “Hôm nay khoảng mười người chúng tôi đến bưu điện. Người nhân viên đầu tiên có phần bị quá tải vì vậy một nhân viên khác phải đến trợ giúp. Anh ta hỏi tất cả chúng tôi đang làm gì ở đây và chúng tôi đang gửi cái gì. Một nhân viên khác bảo anh ta không phải hỏi và nói ‘Cứ làm việc của anh đi. Chúng ta càng xử lý được nhiều thư, càng tốt cho chúng ta. Chúng ta càng kiếm thêm được nhiều tiền.”’

Trong quá trình nộp đơn khiếu nại hình sự họ Giang, tất cả chúng tôi đều đang đề cao trong quá trình tu luyện của mình.

Một học viên nói: “Ban đầu tôi sợ đi đến bưu điện vì vậy tôi đã gửi đơn theo đường chuyển phát nhanh nhưng không thành công. Sau khi thất bại hai lần, cuối cùng tôi đã nhận ra tâm sợ hãi của mình. Tôi đã vượt qua và gửi đơn khiếu nại mà không có bất cứ vấn đề gì.”

Một học viên khác nhận xét, “Tôi nhận ra rằng việc gửi đơn khiếu nại cũng giống như đi Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999. Tôi phải tự mình làm việc này. Không ai có thể làm việc đó cho tôi.”

Hầu hết mọi học viên đều gửi đơn khiếu nại của mình trong vòng một tháng và hầu hết đều nhận được biên lai xác nhận chính thức.

Việc nộp đơn khiếu nại họ Giang cũng giúp các học viên trở nên tinh tấn hơn. Một số người mà đã dừng tu luyện thậm chí đã quay trở lại tu luyện Đại Pháp.

Tôi không còn sống trong vùng đó nữa nhưng tôi rất mừng khi biết rằng môi trường của họ tiếp tục được cải thiện.

Tôi hoàn toàn nhận thức rằng chính Sư phụ là người quản mọi việc. Miễn là chúng ta làm tốt ba việc, nhớ đến việc hướng nội, nỗ lực buông bỏ mọi chấp trước của mình và tu luyện bản thân chúng ta thật tinh tấn để cứu thêm người hiệu quả, chúng ta sẽ theo Sư phụ trở về nhà.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/3/20/344157.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2017/4/24/162951.html

Đăng ngày 23-5-2017. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share