Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 6-5-2017] Tôi bị tra tấn tàn bạo do cuộc đàn áp Pháp Luân Công của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Nhưng tôi chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ tu luyện. Tôi phải sống xa nhà hai năm để tránh bức hại, sau đó bị giam trong một trại lao động cưỡng bước ba năm. Ở nhà, bố chồng tôi, chồng tôi và cô con gái nhỏ sống cùng nhau.

Năm 2006, tôi được thả khỏi trại lao động. Căn nhà tôi ở nông thôn đã rất xuống cấp. Các bức tường đầy vết nứt và không được sơn kể từ khi tôi đi. Trong nhà chỉ còn lại một cái nồi đã gãy quai và một cái muỗng cũ để nấu ăn.

Một ngày, chồng tôi đưa cho tôi 4.000 nhân dân tệ (khoảng 12 triệu đồng) và nói: “Vài năm qua, anh đã dành dụm được số tiền ít ỏi này khi em không ở nhà. Em nghĩ xem chúng ta nên dùng nó để sửa sang lại nhà hay tiếp tục tiết kiệm để mua một ngôi nhà lớn hơn sau này?“

Tôi trả lời không chút ngần ngại: “Mình hãy sửa sang lại!” Sau đó, chúng tôi đã sửa và sơn lại nhà.

Tôi đã đi tìm việc làm để kiếm tiền. Đây cũng là cơ hội tốt để giúp mọi người nhận thức về cuộc đàn áp. Bất cứ nơi nào tôi đến, tôi đều giải thích Pháp Luân Đại Pháp là gì và lý do tại sao ĐCSTQ đàn áp môn tu luyện. Đối mặt với môi trường khó khăn và khắc nghiệt, tôi không cảm thấy sợ hãi mà còn vui vẻ. Tôi cũng khuyên chồng mình đến những nơi khác để làm việc. Tình hình tài chính của chúng tôi được cải thiện. Trong vòng một năm, chúng tôi có được một khoản tiền tiết kiệm. Tôi có thai vào mùa đông năm 2007.

Việc tôi mang thai là một phép màu. Tôi có kinh nguyệt liên tục trong ba năm bị giam trong Trại lao động cưỡng bức Mã Tam Gia. Tôi cũng bị chảy máu vài lần. Mặc dù vậy, các lính canh trong trại vẫn tra tấn tôi. Họ trùm đầu tôi bằng quần áo tù nhân và nhét hai miếng giẻ lau sàn vào miệng tôi. Họ kéo tôi từ tầng bốn xuống tầng một và sau đó kéo tôi lên tầng bốn. Một lính canh nam cũng đá tôi trong khi tôi đang bị kéo trên cầu thang. Sau đó họ nhốt tôi vào một buồng giam chật hẹp. Chỉ đến khi rơi vào tình trạng nguy kịch, tôi mới được đưa trở lại buồng giam bình thường.

Năm 2005, các lính canh đã đưa tôi đến một bệnh viện để kiểm tra sức khỏe. Lượng huyết sắc tố (Hemoglobin) của tôi chỉ còn lại có 1 gram. Một vị bác sĩ vỗ vai tôi và nói: “Người phụ nữ này có kinh nguyệt trong hai năm. Đó là một kỷ lục thế giới!”

Tôi được đưa trở lại trại và tiếp tục bị tra tấn. Đôi lúc tôi bị đánh trong khi hai cổ tay đang bị treo lên. Hơn 10 lính canh đã đánh tôi cùng một lúc. Một người đã đá rất mạnh vào phần bụng dưới của tôi hai lần. Tôi đau đớn và khó thở. Tình trạng đánh đập này xảy ra rất nhiều lần.

Tôi đã khoẻ lại sau khi được thả ra và quay trở lại học Pháp, luyện công. Cảnh sát địa phương liên tục sách nhiễu tôi hết lần này đến lần khác. Nhưng họ không thể ngăn tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Một đêm, tôi có một giấc mơ khá lạ. Tôi nhìn thấy hai cậu bé một tuổi đang ngồi đối diện nhau tại một cái bàn nhỏ hình chữ nhật. Một bé gầy, đang đội một chiếc mũ. Bé kia khá bụ bẫm và đáng yêu. Tôi tự hỏi bé nào là con tôi? Tôi nhìn vào cậu bé bụ bẫm và nghĩ, bé là con tôi. Tôi bế bé lên và ôm bé vào lòng. Đêm hôm sau tôi lại có giấc mơ tương tự.

Tôi biết giấc mơ là một điểm hóa và tự hỏi không lẽ mình đang mang thai hay sao. Tôi đến bệnh viện địa phương để kiểm tra và được thong báo là tôi đã có thai. Ngày 3 tháng 6 năm 2008, tôi sinh được một bé trai. Bé thật sự bụ bẫm và đáng yêu. Khi cháu được một tuổi, tôi mang cháu theo khi ra ngoài giảng chân tướng về cuộc bức hại. Những người mà tôi gặp đều nói: “Con trai của chị đáng yêu quá!” Tôi nói với họ rằng tôi có cháu là nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Chồng tôi học nghề thợ mộc sau khi con trai tôi ra đời, và đã có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Tôi ở nhà trồng đậu vì không thể đi làm được ở bất kỳ đâu. Tôi làm việc một mình ngoài đồng và chăm sóc cho con trai. Tôi có thể vác một bao đậu nặng 25 hoặc 30 kg ra chợ bán. Tôi chở mấy bao đậu ra chợ bằng xe máy và có thể chở một lần gần 100 kg, điều mà ngay cả chồng tôi cũng không thể làm được.

Năm 2013, chúng tôi đã dùng 160.000 nhân dân tệ (hơn 500 triệu đồng) để mua một căn hộ rộng gần 100 mét vuông. Chất lượng xây dựng và nội thất được lắp đặt tương tự như căn hộ của một khu chung cư trong thành phố. Những người dân trong làng đã đến thăm nhà tôi. Họ rất ngưỡng mộ chúng tôi. Hàng xóm của tôi xúc động nói: “Chị biết đó, chị có được ngày hôm nay là nhờ tu luyện Pháp Luân Công. Chị sẽ không có được thành quả này nếu chị không tu luyện Pháp Luân Công.”

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào mùa Xuân năm 1999. Cuộc đàn áp của ĐCSTQ đã kéo dài được 18 năm. Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo ĐCSTQ tuyên bố ông ta sẽ tiêu diệt Pháp Luân Công chỉ trong ba tháng. Nhưng họ đã thất bại vì chúng tôi có một vị Sư phụ từ bi vĩ đại bảo hộ và Đại Pháp chỉ đạo chúng tôi trong cuộc sống hằng ngày.

Tôi đã khóc khi viết bài này. Tôi không thể diễn tả được sự cảm kích và lòng biết ơn của mình đối với Sư phụ. Đối mặt với cuộc bức hại chưa từng có, tôi tin vào Sư phụ và Pháp, và tôi rất hạnh phúc. Bạn bè và bạn học của tôi nói rằng tôi trong trẻ hơn và khoẻ mạnh.

Con gái của tôi hiện đã tốt nghiệp đại học và con trai thì đang học lớp ba. Những người quanh tôi cũng đã thay đổi thái độ của họ đối với Pháp Luân Đại Pháp, từ mắng chửi, sỉ nhục đến thông cảm và thậm chí ủng hộ. Họ đã chủ động hỏi và xin tôi các tài liệu về Pháp Luân Công


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/5/6/346764.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/5/7/163129.html

Đăng ngày 22-5-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share