Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc.

[MINH HUỆ 16-2-2017] Một ngày mùa đông năm ngoái, khi đang ở khu chợ ngoài trời, tôi nhìn thấy một thanh niên trẻ và mẹ của anh dường như đang đợi ai đó. Tôi bước về phía họ và hỏi: “Chị có biết về vụ tự thiêu giả mạo được dàn dựng ở quảng trường Thiên An Môn và cuộc bức hại Pháp Luân Công không?”

Người mẹ nhìn tôi mỉm cười và gật đầu.

Tôi hỏi người con trai câu hỏi đó, anh cũng gật đầu và nói: “Cháu biết.”

“Chị và cháu đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó chưa?” Họ đều nói rằng họ đã thoái.

Người mẹ nói: “Con trai tôi là một cảnh sát, và cháu có mang theo thẻ cảnh sát trong người.” Chàng thanh niên nhìn tôi và nói: “Cô à, cô hãy đi đi.”

Cảnh sát cũng cần được biết chân tướng

Một lần khác, tôi nhìn thấy phó giám đốc sở cảnh sát địa phương đang đứng ở một hiệu sách của trung tâm thương mại. “Anh có phải là giáo viên không?” Tôi hỏi.

“Tại sao chị lại hỏi vậy?”

“Bởi nếu anh là giáo viên, thì tôi muốn nói với anh rằng trong sách giáo khoa dành cho học sinh cấp hai hiện nay có một bài học viết sai sự thật. Chính là bài về vụ tự thiêu ở quảng trường Thiên An Môn để bôi nhọ Pháp Luân Công. Hiện nay, nhiều giáo viên đã nhận ra vụ tự thiêu này là giả mạo, và họ đã từ chối dạy bài học đó. Tôi hy vọng anh cũng suy xét về việc này.”

“Chị có thể nói điều này với tôi, nhưng không được nói với ai khác, nếu không chị sẽ gặp nguy hiểm”, anh nói. “Chị đang làm gì? Chị sống ở đâu? Chị tập Pháp Luân Công phải không?”

Tôi nói: “Hiện nay quảng cáo gái mại dâm, bán bằng giả, vũ khí bất hợp pháp, và thuốc phiện ở khắp mọi nơi, nhưng tại sao cảnh sát không đi bắt bọn họ mà lại đi bức hại các học viên Pháp Luân Công- những người lương thiện nhất xã hội này. Anh suy nghĩ thế nào về việc này?”

“Ý của chị là gì?” anh hỏi tôi.

“Tôi hy vọng anh sẽ có lựa chọn đúng đắn để được phúc báo và bình an”, tôi tiếp tục nói.

“Đúng”, anh nói, “tôi muốn được bình an. Hiện nay, ĐCSTQ thật tham ô hủ bại, nhiều người đã hoàn toàn mất đi quy chuẩn đạo đức cơ bản nhất.”

“Anh biết đấy”, tôi nói, “nhiều quan chức cấp cao đã bị bắt và bỏ tù vì tội tham nhũng, nhưng thực ra họ đã bị quả báo vì tham gia bức hại Pháp Luân Công. Tôi khuyên anh nên thoái xuất khỏi ĐCSTQ để tránh bị dính líu vào tội ác này.”

Anh đồng ý và nói: “Được, tôi sẽ thoái.”

Trước khi chúng tôi chia tay, anh đã nhắc nhở tôi: “Chị có thể nói với tôi về Pháp Luân Công, nhưng đừng nói những điều này với người nào khác, họ có thể sẽ báo chị với cảnh sát.”

Mang đến sự thanh thản

Một lần khác, tôi gặp một người đàn ông trung tuổi, tôi tiến đến và nói chuyện với anh về Pháp Luân Công. Mặc dù, anh có vẻ chần chừ khi nói chuyện với tôi, nhưng tôi có thể cảm thấy sự quan tâm của anh.

Anh hỏi: “Chị có biết tôi làm nghề gì không?”

“Trông anh giống cảnh sát” tôi nói.

“Đúng vậy. Tôi e rằng nếu chúng ta nói chuyện, tôi có thể sẽ nổi giận và sẽ bắt chị đến đồn cảnh sát.”

Tôi mỉm cười: “Anh là một người tốt. Anh sẽ không bắt người tốt.”

“Tôi biết”, anh thở dài nói. “Chúng tôi đều biết. Nhưng chị xem, đây là công việc của tôi. Để kiếm tiền nuôi gia đình, thì tôi phải làm công việc của mình.”

“Tất cả những người thuộc cơ quan Công – Kiểm – Pháp đều bị mắc bẫy mà tham gia vào cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp”, tôi nói. “Mặc dù ông bị người ta ép phải bức hại những người vô tội, nhưng ông cũng phải gánh chịu hậu quả cho những việc làm của mình. Hãy tự cứu lấy mình và hãy tránh xa khỏi cuộc bức hại phi lý này.”

Sau cuộc nói chuyện, ông đã đồng ý để tôi giúp ông thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Khi ông cảm ơn tôi, tôi có thể cảm nhận được sự thanh thản trong nội tâm của ông.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/2/16/343167.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/4/10/162789.html

Đăng ngày 21-5-2017; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share