Bài viết của Quy Liên, một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 18-2-2017] Khi tôi nói chuyện với những người chưa biết chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và nói với họ rằng tôi đã tu luyện được 19 năm, có một công việc tốt và có học vấn cấp đại học, phản ứng đầu tiên của họ là: “Thật là đáng tiếc!” Ý là tôi đã bị tẩy não quá sâu. Lúc đó tôi thường cười và nói với họ rằng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là lựa chọn đúng đắn nhất của cuộc đời tôi.

Hạnh phúc nơi đâu?

Tôi lớn lên trong một gia đình đông người, gồm cha mẹ, ông bà và năm đứa con chúng tôi. Tôi là con gái duy nhất. Cha mẹ tôi dạy dỗ con cái rất thô bạo, đặc biệt là cha tôi tính khi nóng nảy, trong nhà hầu như ngày nào cũng cãi nhau. Tôi giống như một người vợ bé, luôn cúi đầu, không dám nói lời nào, sợ rằng không cẩn thận sẽ dẫn đến cãi nhau lớn. May mà bà nội tai bị điếc, không nghe thấy tiếng nói chuyện, nếu không ngày nào cũng sẽ khóc lóc. Cuộc sống của tôi lúc nào cũng đầy mây đen âm u, chẳng biết lúc nào mới có thể nhìn thấy cầu vồng. Từ nhỏ tôi đã muốn rời khỏi cái nhà này, đến một nơi đầy sự ấm áp, sáng sủa, nói cười.

Năm 16 tuổi tôi tới nơi khác đi học và đến kỳ nghỉ tôi không hề muốn về nhà. Gia đình không phải là nơi hạnh phúc đối với tôi. Tôi hy vọng tương lai của mình sẽ khác và tôi có thể tìm được một người chồng chăm sóc mình và một gia đình hạnh phúc.

Nhưng điều đó đã không xảy ra. Chồng tôi là một nỗi thất vọng to lớn! Chúng tôi thường xuyên cãi nhau. Thật không may, gia đình khi tôi lớn lên cũng giống như gia đình khi tôi còn nhỏ. Tôi thường xuyên nghĩ đến việc ly dị.

Hạnh phúc thật sự đã đến

Trong thời điểm đen tối nhất, tôi đã tìm thấy Pháp Luân Đại Pháp nhờ có một đồng nghiệp giới thiệu cho tôi vào cuối năm 1997.

Tôi đã theo hướng dẫn của đồng nghiệp, thông đọc cuốn Chuyển Pháp Luân từ đầu đến cuối. Tôi cảm thấy cuốn sách này rất khác biệt với tất cả các cuốn sách khác, dạy cho người ta đạo lý để làm người tốt, nhưng có những chỗ tôi vẫn chưa minh bạch.

Tôi lại đọc lại một lần nữa, lần này dường như tôi đã minh bạch hơn, đây là cuốn sách chỉ đạo người ta tu luyện. Tuy nhiên tôi vẫn chưa muốn tu luyện. Trong khi tôi đang do dự thì Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi, tôi cảm thấy một luồng nhiệt thông thấu toàn thân, thân thể không thể di chuyển nhưng thanh tỉnh lạ thường. Trong đầu tôi chỉ nghĩ đến một câu: Phật Pháp vô biên. Từ đó tôi đã bước vào con đường tu luyện Đại Pháp.

Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi hiểu rằng tất cả những khó nạn mà tôi phải chịu đều là nghiêp lực. Chỉ khi trả hết nghiệp tôi mới có thể phản bổn quy chân và hạnh phúc mãi mãi. Sau đó tôi tham gia vào nhóm học Pháp và luyện công.

Từ lúc 6 tuổi tôi đã mắc chứng đau dạ dày và nó tiếp diễn trong hơn 20 năm qua. Bây giờ chứng bệnh đó đã hoàn toàn biến mất. Khuôn mặt vàng vọt xanh xao của tôi giờ chuyển sang hồng hào. Tôi tràn đầy năng lượng và cười nói thường xuyên. Tôi cuối cùng cũng trải nghiệm được sự hạnh phúc!

Sự thay đổi của tôi đã thuyết phục được chồng bước vào tu luyện

Chồng tôi thường phải đi làm xa nhà. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, anh trở nên tức giận khi thấy tôi học Pháp luyện công. Anh thường uống rượu say, đập phá đồ đạc và gây sự với tôi hàng ngày. Anh ấy dọa sẽ phá hủy sách và thậm chí còn ép tôi uống rượu. Nếu là trước đây, tôi có thể sẽ tranh đấu với anh ấy.

Sư phụ giảng:

Là người luyện công chúng ta sẽ đột nhiên gặp mâu thuẫn. Xử lý thế nào? Bình thường chư vị luôn luôn bảo trì trái tim từ bi, [bảo trì] tâm thái hoà ái; [khi] gặp vấn đề thì sẽ xử lý được tốt, bởi vì nó có một khoảng hoà hoãn. Chư vị luôn từ bi, lấy Thiện đãi người, làm việc gì đều luôn luôn cân nhắc đến người khác, mỗi khi gặp vấn đề thì trước hết nghĩ rằng: ‘Việc này đối với người khác có thể chịu được không, đối với người khác có phương hại gì không’; như vậy sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Do đó chư vị luyện công cần theo tiêu chuẩn cao, tiêu chuẩn cao hơn nữa mà yêu cầu bản thân. (Chuyển Pháp Luân)

Tôi biết rằng mình phải làm theo lời dạy của Sư phụ và quyết tâm không tranh cãi với chồng. Thay vào đó tôi làm việc nhà với một tâm thái thoải mái. Tôi tiếp tục làm việc, chăm sóc con cái, làm tất cả công việc nhà và chăm sóc cho anh ấy hàng ngày.

Dần dần, anh ấy không còn phàn nàn về việc tôi tu luyện và cũng không tìm cách ngăn cản tôi. Anh thậm chí còn giúp tôi làm việc nhà.

Một người bạn mời chúng tôi đến ăn tối và muốn mời chồng tôi uống rượu. Anh ấy nói rằng mình không còn uống rượu nữa. Tôi đã rất bất ngờ! Người bạn của anh ấy cũng vậy. Trước đây, chồng tôi nổi tiếng uống nhiều rượu và nó thường đem lại rắc rối cho anh.

Một lần ở nhà, chồng tôi nói rằng anh ấy cũng đang học Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã rất bất ngờ và hỏi anh về việc này.

Anh trả lời: “Anh đang tự hỏi tại sao một cuốn sách có thể khiến em thay đổi nhiều như thế. Khi em đi làm anh đã bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân. Đó thực sự là một cuốn sách tốt.”

Anh ấy đã bỏ rượu và thuốc lá một cách dễ dàng và trở thành một đệ tử Đại Pháp chân chính.

Sự thay đổi ở anh đã khiến tất cả đồng nghiệp chấn động Rất nhiều người trong số họ cũng đã bắt đầu đọc các bài giảng. Cuối cùng tôi cũng có một gia đình ấm áp và an bình.

Tu luyện tại gia đình và nơi làm việc

Tôi biết rằng là một người tu luyện, tôi cần phải chiểu theo tiêu chuẩn của Pháp. Tôi nên hoàn thành trách nhiệm của mình và thể hiện sự thiện lương và khoan dung của một người tu luyện. Ở nơi làm việc, tôi lau dọn hành lang và nhà vệ sinh và giúp bạn bè và người thân khi họ cần giúp đỡ ở đám cưới hay đám ma.

Mẹ chồng tôi bị đột quỵ vào năm 2013. Sau khi bà xuất viện, anh rể muốn đưa bà về nhà mình. Tuy nhiên, vợ anh không đồng ý. Là một học viên tôi cố gắng giúp đỡ họ bằng việc để bà đến sống với chúng tôi. Bà đã ở với chúng tôi kể từ đó.

Em dâu cũng sống với chúng tôi, nhưng cô ấy không giúp đỡ chăm sóc mẹ mình. Chồng tôi đi làm xa nhà, nên anh cũng không thể giúp được gì. Vậy nên sau khi tôi về nhà, tôi phải làm hết các việc nhà và chăm sóc mẹ chồng. Tất cả các công việc trong nhà đều chỉ có mình tôi lo liệu. Tôi cũng phải chăm sóc những họ hàng khác khi họ đến thăm. Sau đó tôi bắt đầu có những thái độ không tốt vì tất cả những trách nhiệm đó.

Tôi bình tĩnh lại và suy nghĩ về tình huống này. Tôi nhận ra rằng mình là một người tu luyện và có thể những việc này được an bài để giúp tôi loại bỏ tâm chấp trước và đề cao tâm tính. Tôi nên chấp nhận khổ nạn và làm tốt mọi việc.

Tôi bắt đầu nói với mẹ chồng về Pháp Luân Đại Pháp và đọc cuốn Chuyển Pháp Luân cho bà. Sau đó bà đã đồng ý nghe các bài giảng và học công. Giờ đây bà đã có thể tự luyện công.

Khi mới chuyển đến nhà tôi, mẹ chồng tôi không thể đi lên cầu thang mà không có người giúp. Bây giờ bà đã có thể tự đi lên đi xuống cầu thang. Bà cũng có thể tự đi chợ và giúp tôi nấu ăn. Trước đây bà thường phải uống rất nhiều thuốc, nhưng bây giờ bà đã không còn phải uống nữa. Bà đã hoàn toàn hồi phục sau đột quỵ và không còn triệu chứng gì nữa.

Công việc ở cơ quan của tôi cũng rất bận rộn. Bộ phận chúng tôi lúc đầu có ba người nhưng giờ chỉ còn mình tôi. Lẽ ra tôi cần thêm người trợ giúp nhưng họ vẫn không tuyển thêm người và mọi thứ đều đổ dồn vào tôi. Là một người tu luyện tôi cần phải làm một người tốt trong mọi hoàn cảnh. Sau đó tôi đã thấy công việc trở nên dễ dàng một cách kỳ diệu!

Tôi được công nhận là nhân viên xuất sắc hàng năm. Người quản lý và đồng nghiệp biết rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nhưng họ không gây can nhiễu. Điều này đã tạo cho tôi một môi trường ổn định và cơ hội để nói với mọi người về Đại Pháp, hy vọng thế nhân đều có thể minh bạch chân tướng, đắc phúc báo.

Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại.

Đại Pháp thực sự đã thay đổi cuộc đời tôi!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/2/18/343236.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/4/12/162811.html

Đăng ngày 19-5-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share