Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 31-03-2017]

Nhìn lại con đường tu luyện của mình kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998, tôi đã trải qua niềm vui của trạng thái vô bệnh, sự lo lắng khi không thể buông bỏ được tâm chấp trước, những thời khắc khó khăn khi phân phát tài liệu trong những đêm giá lạnh và niềm vui của chúng sinh khi đưa ra sự lựa chọn đúng đắn cho tương lai của họ.

Tôi muốn chia sẻ một số trải nghiệm của mình trong việc tín Sư tín Pháp và buông bỏ các tâm chấp trước của bản thân.

Vào năm 2015, tôi đã đệ đơn khiếu nại Giang Trạch Dân, Cựu Tổng bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) về việc khởi xướng cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 20 tháng 7 năm 1999.

Các quan chức của Ủy ban chính trị và pháp luật của ĐCSTQ, cùng với cảnh sát địa phương và lãnh đạo đơn vị nơi tôi làm việc, bắt đầu sách nhiễu và đe dọa sẽ sa thải tôi khỏi đơn vị công tác của mình.

Chồng tôi trở nên mất lý trí

Chồng tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và đã sợ hãi trước những lời hăm doạ. Bị lừa dối bởi những lời dối trá và tuyên truyền của ĐCSTQ về môn tu luyện, và sợ bị sách nhiễu, anh ấy bắt đầu chửi rủa tôi, đánh đập tôi, và thậm chí đã cố đâm tôi bằng dao.

Tôi chạy ra ngoài, đóng sập cửa lại sau lưng mình. Anh ấy không thể đuổi theo tôi vì vậy anh ấy để con dao cạnh cửa, chờ tôi quay trở lại. Qua khe cửa, tôi thấy anh ta đang cố gắng đốt bản sao các bài giảng của Sư phụ, khi tôi lao vào, anh ta cầm dao dí vào cổ tôi và đe dọa sẽ giết tôi.

Tôi đã phát chính niệm và cầu xin Sư phụ bảo hộ tôi. Tôi nghĩ rằng mình có thể buông bỏ được mọi thứ trên thế giới này. Chồng tôi sượt nhẹ con dao vào tai tôi rồi ném nó sang một bên.

Nâng cao nhận thức

Có sáu hay bảy học viên ở thị trấn của tôi, nhưng qua nhiều năm họ đã ra đi, cho đến khi chỉ còn lại hai người chúng tôi. Người học viên kia sau đó đã qua đời bởi nghiệp bệnh. Tâm lệ thuộc và sợ hãi của tôi đã được cải thiện qua nhiều năm, nhưng đôi khi nó lại nổi lên, đặc biệt là ngay sau khi người học viên đó qua đời.

Một ngày tôi lên kế hoạch phân phát tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp tại một khu chợ địa phương, nhưng một cảm giác sợ hãi lại nổi lên trong tâm tôi. Tôi cảm thấy cô đơn và bất lực. Tôi phát chính niệm, và tự nhủ trong tâm rằng: “Ta ở đây để cứu độ chúng sinh, và trợ giúp Sư phụ Chính Pháp. Những gì mà ta đang chuẩn bị làm là ngay chính. Cựu thế lực không được phép can nhiễu.” Sau đó tôi cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi.

Tôi tĩnh tâm lại và mang theo một số tài liệu Đại Pháp đến khu chợ. Tôi nói với mọi người: “Xin hãy cầm lấy một bản tài liệu để hiểu rõ chân tướng. Hãy nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Tất cả họ đều nhận tài liệu chỉ trong một khoảng thời gian ngắn. Một người đàn ông lớn tuổi đã xin một đĩa DVD nhưng tôi không còn đĩa nào. Tôi bảo ông ấy chờ ở đó trong khi tôi về nhà lấy thêm tài liệu. Người đàn ông đó đã vui vẻ rời đi với chiếc đĩa Cửu Bình về Đảng Cộng Sản.

Tôi không còn sợ hãi trong khi phát tài liệu nữa và tài liệu được phát hết trong một thời gian ngắn.

Tôi nhận ra rằng mọi việc sẽ ổn miễn là chúng ta tín Sư và có chính niệm. Sư phụ đã an bài mọi thứ và chúng ta chỉ cần thực thi nhiệm vụ của mình.

Tâm lệ thuộc của tôi đã biến mất qua lần trải nghiệm này và giúp tôi thật sự biết ơn Sư phụ trước sự bảo hộ và khích lệ của Ngài.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2017/3/31/344961.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2017/4/18/162887.html
Đăng ngày 11-5-2017. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share