Bài viết của Vô Cầu, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 4-4-2017] Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi từng sống vì cái danh của mình. Tôi là một giáo viên ở tỉnh Hà Nam và có nhiều cơ hội để loại bỏ chấp trước vào danh của bản thân.

Dưới đây là một số kinh nghiệm buông bỏ chấp trước vào danh của tôi.

Tâm truy cầu có thể gây ra ảnh hưởng xấu

Tôi dạy học tại một trường tiểu học công lập. Cách đánh giá giáo viên ở các trường của Trung Quốc là dựa trên việc giáo viên đó dạy ôn thi tốt ra sao. Là một giáo viên mới, trẻ với tâm lý cạnh tranh, tôi luôn nôn nóng đánh bại các giáo viên khác trong phần điểm thi của học sinh họ và để thành nổi tiếng nhất. Tôi rất khó chịu nếu không đạt được điều này.

Tôi nghĩ hành xử của mình là hoàn toàn bình thường, cho đến khoảng sáu tháng sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ đã giúp tôi nhìn ra chấp trước vào danh của mình để tôi có thể loại bỏ chúng.

Dựa trên nhận thức Pháp lý lúc đó, tôi nghĩ rằng chấp trước vào danh của mình được phản ánh qua nỗ lực trở thành người đứng đầu và giành được các giải thưởng.

Tôi được xem là một giáo viên giỏi ở trường và được trao Giải thưởng Giáo viên nòng cốt. Tuy nhiên, tại lẽ trao giải, mỗi người chiến thắng đều nhận được một giấy chứng nhận trừ tôi. Tên tôi thậm chí còn không được nhắc đến, và không có lời giải thích nào cho việc này. Tâm oán giận của tôi bùng lên và tôi giận dữ vì đã không nhận được giấy chứng nhận của mình.

Một trận chiến xảy ra trong tâm tôi: Sự tôn vinh không thuộc về tôi. Nhưng tôi muốn giải thưởng. Tôi biết mình nên buông bỏ chấp trước, nhưng tôi vẫn muốn giải thưởng, vì tôi cần giữ vững danh tiếng của bản thân ở trường. Nhưng tôi có nên lấy giải thưởng chỉ vì tôi muốn nó không? Cuối cùng tôi nhận ra rằng mình không thể làm được gì.

Sau buổi lễ. Một trong những lãnh đạo trường bảo tôi rằng họ không thể làm giấy chứng nhận của tôi vì họ không mở được hồ sơ của tôi, vì vậy họ sẽ làm giấy chứng nhận cho tôi sau. Lúc đó, tôi nghĩ: “Nó vẫn là của mình. Họ sẽ phát giấy chứng nhận cho mình trong buổi họp tiếp theo và thông báo cùng một lời giải thích. Danh tiếng của mình sẽ được cứu vãn!”

Chấp trước vào danh của tôi quả thật rất mạnh.

Cuối cùng, một lãnh đạo trường đã trao giấy chứng nhận riêng cho tôi. Qua trải nghiệm này, tôi hiểu rằng khi càng truy cầu điều gì, thì tôi càng ít có khả năng có được nó.

Chấp trước vào danh lại nổi lên

Sau sự việc này, tôi tập trung vào việc học Pháp và bắt đầu dùng các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp để xem xét mọi thứ mình nói và làm. Kết quả là, tôi đã đưa một lớp với học sinh điểm kém thành một lớp có điểm số rất cao.

Tại buổi họp cuối học kỳ, hiệu trưởng bảo tôi lên phát biểu đầu tiên. Tôi nghĩ rằng bài phát biểu của mình là tốt nhất trong tất cả các giáo viên và mong được nghe mọi người khen ngợi! Mỗi lời khen ngợi đều khiến tôi cảm thấy rất vui vẻ. Tôi thậm chí còn nhắc lại chúng trong tâm trí mình. Tôi nhận ra rằng chấp trước vào danh của tôi đang nổi lên và gắng hết sức để áp chế nó. Tuy nhiên, nó vẫn tiếp tục nổi lên.

Tôi không ý thức rằng chấp trước vào danh này không phải là phần thuộc về chân ngã của mình, và đã không nhổ bỏ nó tận gốc. Kết quả là, biểu hiện của các học sinh của tôi không ổn định và xuống dốc mạnh trong học kỳ tiếp theo. Trước đây, trạng thái của các học sinh chưa từng đi xuống! Danh hiệu là một giáo viên “tiên tiến” của tôi đột nhiên rớt xuống thành “tụt hậu.” Tôi cảm thấy mình đã làm lu mờ hình ảnh của Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi nhận ra chấp trước vào danh của mình là một gánh nặng lớn mà tôi phải buông bỏ. Một đêm, tôi có một giấc mơ, trong giấc mơ tôi có ba cục u trên mặt. Tôi có thể kéo một cái ra khỏi má, nhưng nó vẫn còn lại một chút ít. Tôi không hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của giấc mơ cho đến khi một sự việc xảy ra sau đó.

Hiểu ý nghĩa giấc mơ

Trước khi bắt đầu tu luyện, các lãnh đạo trường đã mời tôi gia nhập Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) vì sự thể hiện xuất sắc của tôi trong công việc. Tôi chưa từng xin gia nhập Đảng. Nhưng vì tôi không muốn mất lòng các lãnh đạo, nên tôi đã miễn cưỡng điền vào mẫu đơn.

Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi nhận ra rằng mình không nên làm việc này. Tôi xin Sư phụ xóa tên mình ra khỏi nhóm ứng viên, nhưng Sư phụ đã có an bài khác cho tôi.

Một ngày, một trong những lãnh đạo gọi tôi vào văn phòng của ông và bảo tôi rằng đơn xin gia nhập Đảng của tôi được chấp nhận. Ông đã rất nhiệt tình khi nói về điều này, nhưng tôi cảm thấy rất khó chịu. Tôi nên làm gì đây? Tôi cảm thấy bất lực và nghĩ rằng mình chỉ có thể làm theo và xem chuyện gì xảy ra.

Ngay khi rời khỏi văn phòng của ông, tôi gặp một lãnh đạo khác ở hành lang. Tôi bảo ông rằng tôi đã thay đổi ý định về việc nộp đơn gia nhập đảng. Ông nói: “Cô không phải gia nhập đâu. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp thậm chí còn đang gọi điện bảo mọi người thoái Đảng!” Tâm tôi bị chấn động khi nghe điều này. Ông không biết tôi là một học viên Đại Pháp. Tôi nghĩ hẳn là Sư phụ đang dùng lời của ông để điểm hóa cho tôi!

Tôi lập tức trở lại văn phòng của vị lãnh đạo và bảo ông rằng tôi không muốn gia nhập ĐCSTQ. Ông bảo tôi hãy cân nhắc cẩn thận quyết định của mình.

Tôi không thể ngừng nghĩ về nó sau khi trở về nhà. Cuối cùng tôi quyết định: Tôi không muốn làm người khác hài lòng bằng việc gia nhập Đảng rồi sau đó lại viết tuyên bố thoái xuất.

Tôi vui vì đã quyết định đúng, nhưng tâm sợ hãi của tôi đã ngăn cản tôi nói cho những lãnh đạo trường mình về Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ đã khích lệ tôi bằng cách nói cho tôi trong giấc mơ rằng tôi đã kéo ra được một cục u (bằng việc làm điều đúng đắn) nhưng vẫn còn lại một chút (tôi vẫn cần làm thêm nữa).

Vứt bỏ một cục u khác

Mẹ tôi phụ trách tiền bạc trong nhà và một lần bà nhờ tôi giữ hộ bà một chút tiền. Đó là khoản tiền 3.000 nhân dân tệ còn lại sau khi thanh toán các chi phi cho đám cưới của em trai tôi.

Tôi tình cờ cần một chút tiền để nhanh chóng thanh toán tiền mua căn hộ của mình, vì vậy tôi dùng tiền trước khi có cơ hội nói chuyện với mẹ tôi về nó. Thật không may, mẹ tôi lại qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi ngay sau đó.

Khi đóng góp để trang trải chi phí tang lễ của bà, chồng tôi khó chịu khi phải chi trả cho bất kỳ thứ gì vì chúng tôi vừa mua căn hộ. Tôi nói: “Ít nhất chúng ta nên trả lại 3.000 nhân dân tệ.” Anh đồng ý. Để cứu vãn danh tiếng là con gái ngoan của mình, tôi bảo gia đình rằng 3.000 nhân dân tệ là của hai vợ chồng tôi đóng góp để chi trả chi phí tang lễ.

Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi nhớ lại sự việc này và vô cùng hối hận. Đã ba năm kể từ khi mẹ tôi qua đời, nhưng là một học viên, tôi muốn tự thoát khỏi chấp trước vào danh của mình. Tôi cởi mở thừa nhận mình đã nói dối về số tiền 3.000 nhân dân tệ với bố và các anh em mình. Họ không trách tôi và thay vào đó đã tha thứ cho tôi.

Sư phụ lại khích lệ tôi bằng việc nói cho tôi trong giấc mơ rằng tôi đã lôi một cục u ra khỏi cơ thể, lần này không còn lại gì cả. Tôi nhẹ nhõm và cảm thấy chấp trước vào danh của mình đã giảm.

Khi tiếp tục học Pháp, Sư phụ đã chỉ dẫn để tôi nhận thức ngày càng sâu hơn về việc loại bỏ chấp trước vào danh.

Tôi nhận ra rằng chấp trước này là sự mở rộng của tâm ích kỷ. Sống vì danh ngăn cản một người chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn. Loại bỏ chấp trước vào danh lợi tình về cơ bản là đang buông bỏ sự vị tư. Nếu chúng tôi chiểu theo lời dạy của Sư phụ, tự nhiên chúng ta sẽ trở nên chân, thiện, nhẫn với mọi người.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/4/4/345111.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/4/16/162866.html
Đăng ngày 10-5-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share