Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-3-2017] Trong suốt 20 năm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của tôi, có hai học viên tôi gặp là những người đã khảo nghiệm tâm tính tôi nhiều nhất. Họ rất nghiêm túc, quyết đoán, làm mọi việc nhanh chóng, nhưng dễ nổi nóng, và không ngần ngại chỉ trích người khác. Chúng tôi thường nảy sinh mâu thuẫn trong khi phối hợp làm các hạng mục giảng chân tướng. Tôi đã từng thường cảm thấy bất lực và tổn thương, bởi vì tôi không bao giờ nghĩ rằng những lần mâu thuẫn đó chính là do Sư phụ đã an bài [để giúp tôi đề cao tâm tính].

Không dám trực tiếp chỉ ra vấn đề khi đối đãi với mâu thuẫn

Trong suốt vài năm đầu, Abbie phàn nàn rằng tôi quá chậm chạp và cứ hay đắn đo nhiều. Tôi không thể hiểu được tại sao cô ấy lại hay nổi nóng như vậy, và tại sao cô ấy không thể từ bi hơn.

Trong lúc tôi đang cố gắng để có thể chịu được thái độ của cô ấy, thì một ý nghĩ đã chợt hiện lên trong tâm trí tôi: “Trong đời này của mình, bạn phải gặp những người như cô ấy.” Tôi cảm nhận rằng đó chính là một điểm hóa của Sư phụ, khó có thể hiểu được ý nghĩa của nó là gì, tuy nhiên tôi nghĩ thật là khó làm với trí huệ có hạn của mình.

Sau đó, vài năm trước, tôi đã gặp Betty trong một buổi học Pháp nhóm. Cô ấy tỏ [nét mặt] sầm sì, tôi nhận ra rằng cô ấy sẽ giúp mình đề cao, vì thế tôi đã giữ im lặng khi cô ấy chỉ trích tôi.

Tôi quyết định nói chuyện với cô ấy, tôi nói: “Tôi nghĩ nếu tôi là một trong những nhân viên của chị, tôi chắc sẽ bị sa thải, bởi chị sẽ la ó tôi vì tôi không có đủ năng lực. Kỳ thực, tất cả những điểm mạnh của chị lại là những thiếu sót của tôi. Tôi ước sao mình có thể học được nhiều hơn từ chị, nhưng vì chị có vẻ bực bội với tôi, nên tôi đã né tránh chị.”

“Chị không hiểu rõ tôi rồi,” cô ấy nói. “Tôi rất tử tế với nhân viên của tôi. Họ biết tôi là người có tâm hồn nhạy cảm và nhạy bén trong giao tiếp. À, giờ thì tôi đã hiểu vì sao chị lại cứ tránh xa tôi rồi. Tôi ngốc thật! Thậm chí tôi còn không nhận ra được rằng chị luôn tránh né tôi!”

Ý nghĩ tiếp theo của tôi là tôi đã làm cho mối quan hệ của chúng tôi thậm chí xấu đi. Hôm sau chúng tôi đã gặp nhau ở nhà của chị Tiểu Lý. Betty đã nói rằng cô ấy đã hiểu nhầm tôi. Sau khi cô ấy rời đi, chị Tiểu Lý nói chị ấy không cho rằng Betty đã hiểu được ngụ ý của tôi.

Lúc tôi gặp lại Betty, cô ấy dường như có vẻ giận dỗi, vì thế tôi nói: “Chị đã hiểu nhầm tôi rồi. Tôi thấy chị dễ nổi nóng, và muốn gián tiếp chỉ ra điều đó. Tôi thực sự hy vọng chị sẽ có thể bình tĩnh lại chút ít. Tôi xin lỗi nếu những lời của tôi làm cho chị có cảm giác bị tổn thương.”

“Thực ra tôi không muốn nổi nóng,” cô đáp. “Tôi muốn thay đổi. Chị phải chỉ thẳng ra [cho tôi] chứ. Nếu cái gì chị cũng đều không thẳng thắn nói ra, tôi không thể hiểu được. Suy nghĩ của tôi rất đơn giản. Tất cả những gì tôi nghĩ chỉ là về Sư phụ, về Đại Pháp và Minh Huệ.”

Tôi đã rất xúc động trước những lời của cô ấy. Tôi nhận ra rằng những lời nói của tôi đều là vòng vo do bị nhiễm văn hóa đảng và các quan niệm người thường.

Ánh sáng đã lóe lên trong tâm tôi

Một lần, trong lúc tôi, Betty, và Tiểu Lý đang nói chuyện, Betty đã đề cập đến việc cô ấy có hai giấc mơ liên quan đến chúng tôi. Trong giấc mơ thứ nhất, tôi đã đặt một chiếc khăn bẩn vào trong chiếc ví của cô ấy. Trong giấc mơ thứ hai, cô ấy và Tiểu Lý đã cố để lồng một chiếc ga trải giường vào, nhưng nó quá nhỏ để có thể cho vào được. Chúng tôi nghĩ rằng giấc mơ thứ hai có nghĩa là chúng tôi cần có trái tim bao dung hơn, nhưng chúng tôi không thể hiểu được giấc mơ thứ nhất có ý nghĩa gì. Tôi đã lo nghĩ rằng nó là để nhắc nhở cho trình trạng tu luyện kém cỏi của tôi.

Sư phụ đã giảng:

“Trong giảng Pháp tôi đã bảo mọi người rằng, hai người mà phát sinh mâu thuẫn, người thứ ba chứng kiến cũng cần phải tự ngẫm xem: “Ơ kìa, giữa họ phát sinh mâu thuẫn, sao lại để mình nhìn thấy? Có phải là mình có tâm gì đó chăng? Có phải là mình cũng có vấn đề như vậy chăng?” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia [1999])

Đọc đoạn Pháp này, tôi hiểu rằng bất cứ điều gì xảy ra đều có liên quan đến việc tu luyện của tôi. Sau đó tôi nhận ra rằng Betty đang giúp tôi mở rộng tâm bao dung của mình. Mặc dù tôi biết rằng mình là người sống nội tâm và khả năng nhẫn chịu kém cỏi, tôi đã không nhận ra rằng cô ấy có ở đây là để giúp tôi, như thể là Sư phụ đã an bài từ trước rồi.

Sư phụ đã giảng:

“Khi đều có thể rất thản nhiên đối mặt với uỷ khuất dẫu lớn đến mấy, đều có thể bất động tâm, đều không tìm cớ cho mình, có rất nhiều việc thậm chí chư vị không cần tranh biện, bởi vì trên con đường tu luyện này của chư vị không có việc ngẫu nhiên nào cả; có lẽ khi nói chuyện với nhau làm xúc động chư vị, có lẽ cái nhân tố để phát sinh mâu thuẫn với chư vị có quan hệ đến lợi ích chính là do Sư phụ đưa vào. Có lẽ chư vị bảo rằng lời nói kia làm chư vị rất cáu, đụng trúng chỗ đau của chư vị, chư vị mới cảm thấy bị kích thích [cáu giận]. Cũng có lẽ là thật sự oan uổng cho chư vị, nhưng lời đó lại không nhất định là họ nói đâu, có thể là tôi nói đó.” (Giảng Pháp tại Manhattan [2006])

Những lời của Sư phụ trong đoạn Pháp này đã khiến tôi thức tỉnh, và tôi đã lo lắng khi nghĩ về cách hành xử của mình trong quá khứ. Tôi đã thầm nói với Sư phụ rằng tôi đã thất bại trong việc chứng ngộ Pháp lý này đến hơn 10 năm trời. Tại thời điểm này, tôi thấy có một dòng năng lượng ấm áp xuyên thấu cơ thể tôi. Cuối cùng thì tôi đã ngộ ra được điểm hóa của Sư phụ.

Kể từ đó, tôi đã cẩn thận hướng nội mỗi khi Betty chỉ trích tôi. Thực tế tôi đã thấy được rất nhiều vấn đề của mình. Phải mất hơn 10 năm ánh sáng đó mới lóe lên trong tâm trí tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/3/22/344598.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/3/30/162669.html
Đăng ngày 8-5-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share