Bài viết của một học viên ở tỉnh Tứ Xuyên

[MINH HUỆ 24-4-2017] Ngày 25 tháng 4 năm 2017 đánh dấu 18 năm diễn ra cuộc thỉnh nguyện Ôn hòa của gần 10.000 học viên Pháp Luân Công tới chính quyền trung ương ở Bắc Kinh. Tôi may mắn là một trong những người được trải nghiệm khoảnh khắc vô cùng đặc biệt này trong lịch sử của dân tộc Trung Hoa.

Các học viên đến từ nhiều tỉnh thành, thuộc nhiều giai tầng xã hội, và nhiều thế hệ, đã lặng lẽ đứng suốt 12 tiếng đồng hồ bên ngoài Văn phòng Kháng cáo gần khu biệt dinh của Chính phủ. Mặc dù đứng ở đó từ sáng sớm tới tận đêm khuya, nhưng không ai phàn nàn hay tỏ ra sợ hãi. Cuộc kháng nghị không có bài diễn thuyết, không có tiếng la ó, cũng không có biểu ngữ, khẩu hiệu. Trong khi chờ đợi, một vài học viên đã lặng lẽ đọc sách và luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công. Một bầu không khí hòa ái và gắn kết bao trùm xung quanh khu vực của các học viên.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công từ năm 1995. Năm 1999, tôi đến Bắc Kinh ở với con gái để chăm sóc cháu ngoại mới sinh. Hai người hàng xóm của gia đình chồng tôi cũng là học viên Pháp Luân Công. Hàng ngày, tôi cùng họ học Pháp vào buổi tối và luyện công ở công viên vào buổi sáng.

Tự hào vì được tham gia cuộc thỉnh nguyện Ôn hòa

Vào đêm trước khi diễn ra sự kiện ngày 25-4, người điều phối địa phương đã nói với chúng tôi rằng sáng hôm sau, chúng tôi sẽ không luyện công vì các học viên ở khu vực lân cận tỉnh Thiên Tân sẽ tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện đòi quyền tu luyện Pháp Luân Công, và thỉnh nguyện yêu cầu trả tự do cho 45 đồng tu đang bị bắt giữ. Họ cũng mong chúng ta đến hỗ trợ.

Chúng tôi nghĩ cũng cần phải tham gia buổi thỉnh nguyện này để bảo vệ danh tiếng cho Pháp Luân Công cũng như bảo vệ quyền tự do tín ngưỡng của chính mình.

Nhưng hôm đó (ngày 25 tháng 4) cũng chính là ngày đầy tháng cháu gái của tôi, mà gia đình tôi cũng đã có dự định từ trước sẽ tổ chức một lễ kỷ niệm lớn nhân dịp này. Thế nhưng tôi đã nói chuyện với gia đình mình và thuyết phục họ để tôi được tham gia buổi kháng nghị ở Bắc Kinh.

Đúng 6 giờ sáng, tôi cùng ba học viên khác ở địa phương cùng nhau lên đường. Chúng tôi tới gần Văn phòng Kháng cáo Trung Ương nằm cạnh khu Trung Nam Hải (khu phức hợp của chính quyền Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc). Sau đó, một cảnh sát đã hướng dẫn chúng tôi đi ra Đường Phủ Hữu.

Các học viên đến từ mọi miền đất nước

Các học viên xuất hiện mỗi lúc một nhiều, mọi người đứng trên vỉa hè đối diện với khu Trung Nam Hải. Hầu hết chúng tôi đều không biết nhau. Chúng tôi chỉ lặng lẽ gật đầu chào nhau hay khẽ hỏi: “Bạn từ đâu đến?” Mọi người đều đứng hay đọc sách một cách rất trật tự.

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng vỗ tay khích lệ của ngài Thủ tướng. Ông đang trên đường đến văn phòng của mình và chứng kiến cuộc tụ tập lớn này. Ông đề nghị chúng tôi không nên lo lắng và hãy chọn người đại diện vào khu dinh thự nói chuyện.

Các đồng tu xung quanh tôi đến từ tỉnh Hà Nam, Trịnh Châu, Bảo Định, Tần Hoàng Đảo, Thiên Tân, Hàm Đan và Bắc Kinh.

Một học viên ngoài 50 tuổi đến từ Bắc Kinh đã bị gia đình gây áp lực và yêu cầu cùng họ về nhà. Bà đã bình tĩnh giải thích với họ rằng bà chỉ kháng nghị lên Chính phủ sự thật về Pháp Luân Công, và rằng không có gì phải sợ hãi; đây không phải là một hành động xấu! Bà kiên quyết ở lại đó.

Hành vi tuân thủ và giải quyết bằng biện pháp hòa bình

Có một nhà vệ sinh công cộng cách không xa nơi chúng tôi đứng. Tôi nhìn thấy các học viên đang xếp thành hàng trong khi chờ đợi ở đó. Họ không tập trung đông đúc, không to tiếng mà cũng không cần ai đứng ra quản lý trật tự.

Vào lúc 11 giờ sáng, các học viên Bắc Kinh phân thành nhiều nhóm nhỏ, đi thu nhặt rác do cảnh sát bỏ lại như giấy vụn, chai nước và các đầu mẩu thuốc lá. Họ đã chuẩn bị những chiếc túi lớn và đi lại xung quanh để thu gom rác thải. Do đó mà lòng đường và vỉa hè rất sạch sẽ.

Vào buổi trưa cùng ngày, năm học viên đại điện của chúng tôi được phép vào bên trong khu Trung Nam Hải. Sau 2 giờ chiều, cảnh sát đi đi lại lại giữa lòng đường, yêu cầu chúng tôi giải tán. Nhưng chúng tôi vẫn đứng đó, chờ đợi tin tức từ những người đại diện của chúng tôi. Sau 5 giờ chiều, thêm ba người đại diện nữa của chúng tôi được mời vào khu Trung Nam Hải để nói chuyện.

Tối cùng ngày, có tin tức rằng chính phủ sẽ sớm đưa ra câu trả lời chính thức cho chúng tôi và đề nghị chúng tôi rời đi. Do vậy đám đông đã lặng lẽ rời đi như một làn gió nhẹ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/4/24/346068.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/5/1/163047.html
Đăng ngày 5-5-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share