[MINH HUỆ 27-3-2017] Từ khi còn nhỏ, thể chất tôi rất yếu và phải sử dụng nhiều loại thuốc khác nhau. Khi học đại học, tôi bị đục thủy tinh thể, viêm niêm mạc mũi, sâu răng và viêm phế quản mãn tính, cùng nhiều bệnh khác nữa. Tôi đã được điều trị tại một số bệnh viện lớn, nhưng sức khoẻ vẫn không cải thiện.

Trong trường đại học, tôi tham gia tập luyện một số môn khí công và tự học Thái cực quyền, nhưng dường như không có môn nào giúp ích cho tôi. Cuối cùng, một người bạn học đã tặng tôi cuốn sách Pháp Luân Công, và một cuốn sách giới thiệu về môn tu luyện có cùng tên. Tôi đọc cuốn sách và trong vòng một tháng tôi đã khỏi hết các bệnh. Từ đó đến nay đã 22 năm.

Thay đổi thái độ

Tôi trở thành một sĩ quan cảnh sát sau khi tốt nghiệp đại học. Trong quá trình đào tạo, tôi gặp mâu thuẫn với bạn cùng phòng, vì tôi yêu cầu anh ấy không được chửi tục. Anh ấy tức giận, nhảy lên bàn và đá vào đầu tôi trước mặt một số sĩ quan khác. Tôi cũng tức giận và định dạy anh một bài học bằng kỹ năng võ thuật của mình. Nhưng tôi đã tự nhắc nhở rằng mình là một người tu luyện và nên nhẫn, vì vậy tôi bước ra ngoài.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi hướng nội và tự hỏi tại sao mâu thuẫn lại xảy ra. Tôi nhận ra mình không thích anh ấy vì anh ấy là một kẻ chuyên bắt nạt, do đó tôi đã không đối tốt với anh. Sau đó tôi thay đổi, đối xử với anh ấy tốt hơn và giúp anh bất cứ khi nào anh gặp rắc rối. Sau vài tuần, anh ấy xin lỗi tôi. Tôi bảo anh rằng trước đây tôi đã không đối xử tốt với anh, điều mà một người tu luyện không nên làm và tôi cần phải chính lại bản thân mình. Anh đã rất xúc động.

Từ chối nhận hối lộ

Đơn vị của tôi phụ trách vấn đề trật tự, an toàn giao thông và phòng chống tội phạm tại địa phương. Một số cảnh sát lạm dụng quyền lực cho lợi ích cá nhân. Một số người buộc các lái xe taxi địa phương không tính tiền khi họ đi taxi và còn đòi hối lộ. Một số cũng yêu cầu chủ các vũ trường địa phương đưa tiền bảo kê.

Sư phụ Lý Hồng Chí, người sáng lập Pháp Luân Công, dạy chúng ta phải nghĩ đến người khác trước. Vì thế tôi đã sử dụng quyền của mình để giúp những người này. Nếu tôi đi taxi cùng đồng nghiệp, tôi sẽ trả tiền. Một số lái xe taxi không dám lấy tiền của tôi. Tôi bảo họ rằng tôi là một người tu luyện và yêu cầu họ nhận tiền.

Làm điều đúng đắn

Đơn vị của chúng tôi đã bắt giữ rất nhiều gái mại dâm và họ bị tống vào trong một phòng riêng. Là một học viên, tôi biết rằng mình nên đối xử từ bi với họ. Lúc đầu, tôi lo lắng rằng các đồng nghiệp sẽ trêu trọc mình vì giúp đỡ những phụ nữ này. Nhưng sau khi nghĩ lại, tôi nhận ra rằng mình nên làm những điều đúng.

Tôi đưa họ đến phòng vệ sinh và cung cấp những gì họ cần để chăm sóc các nhu cầu cơ bản. Một số người là người Hồi giáo và không ăn thức ăn mà chúng tôi cấp cho, vì vậy tôi đã mua cho họ thức ăn phù hợp. Tôi bảo họ rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công.

Tôi đã sống ở ký túc xá trước khi kết hôn. Khi vòi nước trong tòa nhà bị hỏng, không ai quan tâm đến chúng. Tôi đã mua các vật liệu cần thiết và thay thế. Tôi cũng dọn dẹp các hành lang. Lúc đầu, tôi lo lắng việc này sẽ được tiếp nhận thế nào, nhưng sau đó không còn quan tâm đến những gì mọi người nghĩ về mình và đơn giản là làm những gì mà một học viên nên làm.

Khi một đồng nghiệp phát hiện ra rằng tôi đã làm tất cả các công việc sửa chữa trong tòa nhà, ông đã thu xếp để tôi được hoàn trả các chi phí tôi đã bỏ ra.

Tu nhẫn

Trong khi làm nhiệm vụ, đồng nghiệp của tôi thường làm việc cá nhân hoặc xem phim. Đương nhiên, tôi không làm những việc như vậy. Thông thường chỉ còn một mình tôi làm nhiệm vụ. Khi người giám sát tới kiểm tra, các đồng nghiệp của tôi đã bị chỉ trích. Nhiều người trong số họ không thích làm nhiệm vụ cùng tôi.

Khi các đồng nghiệp được chỉ định không muốn đi cùng xe với tôi để đến vị trí làm nhiệm vụ, tôi đã đi bộ đến đó và đi bộ quay trở về. Các đồng nghiệp đã nói xấu sau lưng tôi. Tôi phát ốm vì áp lực của hoàn cảnh. Rồi tôi nhớ lại những gì Sư phụ đã giảng:

“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi cảm thấy tốt hơn sau khi niệm Pháp của Sư phụ một vài lần, nhưng tình hình vẫn như cũ. Tôi hướng nội và tự hỏi liệu tình huống này có khiến tôi khó chịu không. Tôi thấy rằng mình sợ mất đức. Tôi nhận lương, nhưng lại không hoàn thành nhiệm vụ của mình. Tôi biết rằng tiêu chuẩn đạo đức trong xã hội ngày nay rất thấp và tôi không nên yêu cầu người thường hành xử như một người tu luyện. Tôi chính lại bản thân và buông bỏ tâm sợ hãi.

Khi tôi thay đổi, mối quan hệ của tôi với các đồng nghiệp được cải thiện và chúng tôi bình thường trở lại.

Học thuộc Pháp

Biết rằng học thuộc Pháp là điều vô cùng tuyệt vời, nên tôi quyết định làm việc đó bất cứ khi nào có thể. Nhưng tôi phải làm việc theo ca và lịch làm việc của tôi thay đổi liên tục. Việc này đã can nhiễu việc học Pháp của tôi. Sau đó, tôi chuyển sang một nơi khác.

Công việc mới theo một lịch trình cố định và khối lượng công việc khá nhẹ. Tôi bắt đầu dành nhiều thời gian để học thuộc sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công. Tôi đã học thuộc xong toàn bộ cuốn sách trong vòng sáu tuần. Tôi cảm thấy mình đã đề cao trên con đường tu luyện của bản thân.

Tôi đã gặp nhiều điều gây áp lực cho cuộc sống và khiến tâm dao động trong một vài năm làm công việc cảnh sát. Tuy nhiên, tôi đã tuân theo các Pháp lý và thường thấy những điểm hóa của Sư phụ khi đến lúc tôi phải đề cao.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/3/27/343585.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/4/4/162722.html
Đăng ngày 26-4-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share