Bài viết của học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 2-3-2017] Từ giữa năm 2015 đến tháng 8 năm 2016, tôi đã trải qua ba lần tiêu nghiệp. Tôi học được rằng miễn là chúng ta chiểu theo Pháp thì cuối cùng sẽ vượt qua được bất kì khảo nghiệm nào trong tu luyện.

Lần đầu tiên nghiệp bệnh ảnh hưởng đến chân trái của tôi, tôi rất đau đớn khi đi bộ. Bạn tôi nghĩ rằng tôi bị đột quỵ. Tôi nghĩ rằng là một người tu luyện, tôi cần phải làm ba việc. Cho nên, một niệm như vậy không nên tiến nhập vào tâm trí mình. Không gì có thể can nhiễu tôi và ngăn tôi hoàn thành sứ mệnh của mình. Tôi vẫn tiếp tục làm tất cả những gì mình nên làm và phát chính niệm bất cứ lúc nào có thời gian. Hai tuần sau, tôi đã hoàn toàn bình phục.

Không lâu sau, nghiệp bệnh chuyển sang chân phải của tôi. Lần này còn đau đớn hơn nhiều so với lần đầu. Tôi nghĩ rằng đó là để tiêu nghiệp từ những kiếp trước. Tuy nhiên, cũng có những chấp trước tôi cần phải tu bỏ. Nhưng không gì có thể ngăn cản tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Công.

Bất cứ lúc nào tôi ra ngoài cùng với vợ để nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Công thì cơn đau của tôi lại dữ dội hơn. Nhưng, tôi vẫn tiếp tục đi, và dần dần đau đớn sẽ giảm đi.

Khi hướng nội, tôi nhận ra rằng nghiệp bệnh theo cách nào đó là có liên quan đến tâm sắc dục của mình. Có hai người phụ nữ khác nhau rủ tôi đi chơi trong nhiều lần. Tất nhiên là tôi từ chối. Pháp của Sư phụ giảng rằng không có gì xảy ra là ngẫu nhiên. Tôi bắt đầu hướng nội và biết rằng đến lúc tôi cần loại bỏ hoàn toàn tâm sắc dục. Khi tôi đề cao dựa trên Pháp, Sư phụ đã tịnh hóa thân thể tôi và tôi không còn đau đớn nữa.

Nghiệp bệnh đã gây ảnh hưởng đến chân phải của tôi. Cảm giác như thể dây thần kinh bên hông phải của mình bị co lại. Tôi chỉ có thể gập chân của mình, và nếu tôi cố để duỗi ra hay nằm xuống thì sẽ hết sức đau đớn. Nhưng, tôi vẫn có thể ra ngoài và giảng chân tướng về cuộc đàn áp.

Tôi bối rối và không thể hiểu tại sao mình lại bị can nhiễu như vậy. Tôi học Pháp, luyện công và làm ba việc mỗi ngày.

Khi học Pháp của Sư phụ, tôi đã nhận ra được vấn đề của mình:

“Dù sao đi nữa, làm đệ tử Đại Pháp mà giảng, tôi chính là muốn bảo chư vị này, chư vị cần phải biết trách nhiệm của chư vị trọng đại ngần nào, chứ không phải trò đùa trẻ con đâu. Việc này là đã tới cuối cùng rồi, cả tôi còn sốt ruột lắm, chư vị lại không coi ra sao cả, nhưng mà, cuối cùng dù khóc cũng đã muộn.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016)

Sư phụ nhắc nhở tôi rằng tôi đã không còn cảm giác cấp bách. Tôi cần nhiệt huyết trở lại như khi bước vào con đường tu luyện. Tôi đã buông lơi một chút kể từ khi chúng tôi không còn cần phân phát đĩa DVD Thần Vận. Sao tôi lại có thể buông lơi trên con đường tu luyện của mình được chứ? Khi nhận ra được vấn đề của mình thì nghiệp bệnh biến mất và tôi bình phục trở lại.

Học được bài học hay

Đối với tu luyện tôi đã học được một bài học quan trọng qua loại bỏ nghiệp bệnh. Quan trọng nhất là, lời dạy của Sư phụ đã dẫn dắt tôi vượt qua ma nạn của mình.

Sư phụ giảng:

“Tôi nói rằng thống khổ trên thân thể là dễ chịu đựng nhất, cắn răng là vượt qua được.” (Chuyển Pháp Luân)

“‘Khổ cái tâm chí’ mới là then chốt đề cao tầng thực sự.” (Chuyển Pháp Luân)

Khi cảm thấy mình không thể chịu đựng được đau đớn, tôi niệm Pháp của Sư phụ:

“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi hiểu rằng đây là quá trình mà mình phải vượt qua. Khi tôi đề cao tâm tính, nghiệp bệnh sẽ không còn nữa.

Thực vậy, sau khi tiêu nghiệp, chân của tôi trở nên linh hoạt hơn rất nhiều và không còn cần phải buộc lại khi ngồi ở thế song bàn. Định lực của tôi cũng đang cải thiện.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/3/2/343620.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/3/15/162502.html
Đăng ngày 17-4-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share