Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-2-2017] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996, nhưng đã ngừng sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cấm môn tu luyện ở Trung Quốc. Tôi đã tu luyện lại vào năm 2013. Tôi đã trải nghiệm một số điều thần kỳ ngay sau khi trở lại tu luyện.

Trở lại với Đại Pháp

Tôi đã chán nản và mất phương hướng trong 10 năm kể từ khi rời bỏ Pháp Luân Đại Pháp, cho đến một ngày vào năm 2013. Tôi đã xem một chương trình TV nói về một người đàn ông giàu có trong một gia đình nổi tiếng đã mất hết tất cả mọi thứ.

Tôi tự nhủ: “Trong thế giới con người không có gì là vĩnh cửu.”

Sau đó tôi nghĩ đến Đại Pháp, môn tu luyện đã dạy chúng ta biết lý do tại sao chúng ta ở trong thế giới con người và mục đích thật sự của cuộc sống.

Tôi có thôi thúc trở lại với Đại Pháp, nhưng liệu Sư phụ có đưa tôi trở lại được không?

Tôi không có can đảm để tìm giúp đỡ từ các học viên khác, vì thế tôi tự nhủ: “Hãy để tôi thử luyện công. Nếu tôi có thể cảm nhận được nguồn năng lượng, thì điều đó có nghĩa là Sư phụ vẫn còn chăm sóc cho tôi và tôi có thể tu luyện”.

Tôi đóng cửa và luyện bài công pháp thứ hai. Không lâu sau, tôi cảm thấy một nguồn năng lượng chạy từ bên trong thân thể của tôi truyền đến cánh tay. Có một trường năng lượng ở đó! Bất chợt, chân của tôi bị đẩy về phía trước và một ý nghĩ rất rõ ràng xuất hiện trong đầu tôi: “Hãy bước đi kiên định!”

Không phải đây là điểm hóa từ Sư phụ rằng tôi nên tiếp tục con đường tu luyện của mình sao? Tôi đã vô cùng hạnh phúc!

Tôi bắt đầu ngồi đả tọa vào ngày hôm sau. Tôi cảm thấy Sư phụ đã tịnh hóa cơ thể mình.

Sau đó vài ngày, trong lúc ngồi đã tọa, tôi cảm nhận được một thông điệp trong đầu mình: “Các đồng tu sẽ mang một cuốn Chuyển Pháp Luân mới và những cuốn sách khác đến cho con.”

Vài ngày sau, có một học viên lớn tuổi đã mang đến cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân mới. Không lâu sau, tôi cũng có hết toàn bộ những cuốn sách còn lại.

Tôi đã đọc các sách của Sư phụ trong một tháng. Tôi cảm nhận được sự vĩ đại và trang nghiêm của Đại Pháp. Tôi biết rằng đó là vì Sư phụ đã không từ bỏ tôi và tôi có thể quay trở lại tu luyện Đại Pháp.

Tôi đã cố gắng hết sức để làm tốt ba việc mà Sư phụ bảo các học viên cần làm: học Pháp, phát chính niệm và giảng chân tướng cho mọi người về Đại Pháp và cuộc đàn áp môn tu luyện của ĐCSTQ.

Tôi đã đi gặp những học viên cũ và chia sẻ những trải nghiệm của mình với họ, cố gắng giúp họ quay trở lại tu luyện Đại Pháp. Tôi cũng nói chuyện với những người mà tôi biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Dưới ảnh hưởng của tôi, mẹ, chị gái và vợ cùng hai người dì của tôi, tất cả đã quay trở lại tu luyện. Chúng tôi đã đệ đơn kiện Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo ĐCSTQ, người đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Chúng tôi không lo lắng về việc liệu ĐCSTQ có trả đũa chúng tôi hay không.

Lễ rửa tội

Tôi đã trải nghiệm một điều thần kỳ không lâu sau khi trở lại tu luyện Đại Pháp.

Có một đống bê tông ướt rớt từ một chiếc xe tải xuống đường ở trước cửa tiệm của tôi. Sẽ rất khó để loại bỏ nó khi nó bị khô. Thậm chí còn tệ hơn khi xe chạy nhanh qua nó, điều đó gây nguy hiểm.

Chẳng ai buồn làm gì, một phần là vì để dọn dẹp khá nguy hiểm và một phần là vì nó không phải là việc của họ.

Tôi tự nhủ: “Sư phụ bảo chúng ta phải làm một người tốt và một người tu luyện nên tốt hơn một người bình thường. Nếu tôi không lo việc này thì liệu tôi có đang hành xử như một người tu luyện?“

Tôi đã đi ra giữa đường, dọn đống bê tông và bùn ra trên đường trong nửa giờ đồng hồ. Nhiều người qua đường mỉm cười và cảm ơn tôi.

Tối hôm đó, tôi cảm nhận được một trường năng lượng mạnh mẽ khi luyện bài công pháp thứ hai. Toàn thân tôi tràn đầy năng lượng. Khi tôi thực hiện động tác “Đầu đỉnh bão luân,” năng lượng mạnh đến nỗi đẩy hai cánh tay của tôi ra xa. Tôi đã phải sử dụng khá nhiều lực để giữ cho cánh tay ở tư thế ôm tròn.

Tôi chợp mắt một chút sau khi luyện công. Thân tôi được bao quanh bởi một trường năng lượng mạnh mẽ ngay khi tôi nằm xuống. Cảm giác rất thoải mái. Cơ thể tôi trở nên to lớn không sao tả xiết. Tôi có cảm giác đôi tay mình đang nằm trong một đôi găng tay dày bằng bông. Đầu tôi cũng to lên. Tôi cảm thấy mình là một vị Phật trong tư thế nằm nghiêng.

Tôi muốn ngồi lên nhưng không thể được. Cả tay lẫn chân của tôi đều không thể di chuyển được. Một ý nghĩ chợt léo lên trong đầu tôi: “Đừng sợ. Con đang trải qua lễ rửa tội.”

Tôi trong trạng thái định và có thể cảm nhận được toàn bộ quá trình.

Đầu tiên một vài người tắm cho tôi. Quá trình khá là phức tạp. Họ liên tục dùng nước sạch để rửa người cho tôi. Sau đó tôi mặc quần áo vào và đi đến một cái bục lớn, được vây quanh bởi rất nhiều người. Một vài vị thầy của buổi lễ đã tổ chức một buổi lễ cổ kính, trang trọng và thiêng liêng cho tôi.

Buổi lễ kéo dài rất lâu. Sau đó, tôi được dẫn đến ngồi vào một cái ghế lớn. Rất nhiều chiếc mũ lớn lấp lánh ánh sáng, có đính các đồ trang sức khác nhau, liên tục rơi từ trời xuống đầu tôi. Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu tôi: “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.”

Tôi không thể nhớ bao nhiêu chiếc mũ đã rơi xuống. Sau khi buổi lễ kết thúc, đôi mắt của tôi và vị trí của thiên mục đều rất sáng. Cả tâm tôi cũng vậy. Một sự kính trọng vô bờ đối với Đại Pháp và cảm giác nhớ Sư phụ nảy sinh trong tâm tôi.

Tôi xuất định với nước mắt chảy dài trên mặt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/2/18/343229.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/3/4/162382.html
Đăng ngày 16-4-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share