Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-01-2017] Con gái Dương Dương của tôi hiện bốn tuổi. Khi ba tuổi, cháu đi nhà trẻ do một học viên Pháp Luân Đại Pháp mở. Hàng ngày, giáo viên đọc Pháp cho cháu nghe và luyện năm bài công Pháp với cháu.

Trước khi nghỉ hè, cô giáo hỏi cháu làm gì ở nhà. Cháu trả lời rằng bố kể chuyện cho cháu nghe, ông nội chơi với cháu, bà nội dạy cháu đọc các bài Hồng Ngâm, và mẹ dạy cháu đọc quyển Chuyển Pháp Luân và nhắc nhở cháu tu luyện tâm tính. Tôi rất bất ngờ khi nghe những điều con nói với cô giáo, và nhận ra rằng tôi nên dạy cháu đọc quyển Chuyển Pháp Luân.

Chúng tôi bắt đầu đọc một trang mỗi tối trước khi cháu đi ngủ. Tôi chỉ vào các chữ trong sách khi tôi đọc và cháu nhìn theo. Ban đầu, cháu không thể tập trung hoặc ngồi yên. Sau khi đọc vài câu thì cháu lại muốn làm việc khác.

Khi tôi bực mình bảo cháu tập trung vào học Pháp, cháu đáp lại: “Mẹ, mẹ lại bực mình rồi. Khi mẹ bực mình, các vật chất bất hảo do tâm tức giận sẽ xuất hiện.” Tôi nhận ra rằng cháu không thể ngồi yên khi học Pháp là một khảo nghiệm đối với tôi.

Mặc dù chỉ mất 15 phút để dạy cháu đọc một trang vào buổi đầu tiên, tôi đã rất mệt. Gia đình tôi không tin tưởng rằng cháu có thể học đọc Pháp, nhưng tôi đã không lo lắng và tiếp tục dạy con.

Dần dần, chúng tôi đọc xong bài giảng thứ nhất. Điều này tiếp thêm tôi tự tin để tiếp tục với bài giảng thứ hai, mặc dù Dương Dương vẫn thích ngó ngoáy xung quanh. Để cháu ngồi yên và học Pháp nghiêm túc, tôi hứa sẽ kể cho cháu những mẩu chuyện hay khi chúng tôi đọc xong. Khi đó cháu ngồi đơn bàn khi chúng tôi học Pháp.

Ban đầu, cháu chỉ có thể ngồi đơn bàn trong khoảng thời gian ngắn. Về sau cháu có thể ngồi song bàn 30 phút. Sau khi ngồi được lâu hơn, cháu hỏi: “Mẹ, con vừa phải chịu đau. Vật chất màu đen đã chuyển sang màu trắng chưa ạ?”

Sau khi chúng tôi đọc xong bài giảng thứ năm, tôi bận quá nên không thể học Pháp với cháu trong mấy hôm liền. Một tối, cháu nói: “Mẹ, con không thể ngủ được vì đã lâu chúng ta không học Pháp rồi.”

Tôi nhận ra rằng đây là Sư phụ điểm hóa, và tôi nhanh chóng ngồi dậy học Pháp với cháu. Tôi bảo cháu rằng bắt đầu từ bài giảng thứ sáu, mỗi ngày chúng tôi sẽ bắt đầu đọc hai trang và chúng tôi sẽ không ngồi trên giường đọc Pháp nữa mà ngồi vào bàn.

Dương Dương đã chuyển biến rất nhiều sau khi chúng tôi có sự thay đổi, và cháu không còn gây rối như trước nữa. Giờ đây cháu có thể tĩnh tâm lại trước khi học và hỏi rất nhiều câu hỏi mà một đứa trẻ ba tuổi bình thường sẽ không hỏi. Thỉnh thoảng tôi thậm chí còn không biết trả lời cháu thế nào.

Một hôm, trên đường từ trường về nhà, cháu hỏi tôi “đáng tin cậy” nghĩa là gì sau khi nhìn thấy cụm từ này ở trên một bức tường. Tôi nói với cháu rằng “đáng tin cậy” nghĩa là hoàn thành lời hứa của mình.

Tối hôm đó, khi chúng tôi học Pháp, cháu nói: “Mẹ, con hứa là tối nay con sẽ học Pháp nghiêm túc, và sẽ không nói hay làm gì khác. Nếu con có thể làm như thế thì con là người đáng tin cậy!”

Cháu cũng có thể hiểu được nhiều chữ Hán. Cháu biết nhiều chữ phồn thể hơn tôi vì cháu học chữ phồn thể ở trường. Hàng ngày khi chúng tôi học Pháp, cháu bảo tôi viết ra những chữ mà cháu không biết để có thể học viết những chữ đó theo đúng thứ tự của nét bút.

Giờ đây, Dương Dương thường nhắc tôi học Pháp với cháu trước khi cháu đi ngủ. Một tối khi tôi đi có việc, cháu nhất quyết không ngủ vì cháu muốn đợi tôi về học Pháp cùng. Tôi đã vô cùng cảm động.

Sau bốn tháng học Pháp, chúng tôi đọc xong toàn bộ quyển Chuyển Pháp Luân. Dương Dương mơ được bay lên thiên thượng vào buổi tối mà chúng tôi đọc xong quyển sách.

Tôi hy vọng rằng các học viên sẽ hướng dẫn các con học Pháp thật tốt. Các cháu đến đây vì Pháp nên khích lệ các cháu hoàn thành thệ ước của mình là rất quan trọng.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/3/6/162409.html
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/1/15/340889.html
Đăng ngày 12-4-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share