Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Na Uy

[MINH HUỆ 21-12-2016] Chúng tôi, những học viên người Trung Quốc đôi khi đều phải nhắc nhở bản thân rằng, giúp người dân thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và những tổ chức liên đới của nó không phải mục đích chính của giảng chân tướng. Sư phụ giảng:

“Tôi là cảm thấy, chư vị các điểm du lịch, không phải là lấy thoái đảng, thoái đội, hay bản thân việc “tam thoái” làm mục đích, chư vị nhớ kỹ nhé, là lấy giảng chân tướng cứu người làm mục đích! (vỗ tay nhiệt liệt) Chư vị cảm thấy người kia có cứu rồi, thì mới được.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016)

Chính vì vậy, làm thế nào chúng ta khuyến khích khách du lịch Trung Quốc cởi mở hơn khi giao tiếp?

Những du khách đến từ Trung Quốc thường được chia làm hai bộ phận. Một bộ phận trông có vẻ khác biệt và luôn im lặng, từ chối nhận tài liệu. Bộ phận còn lại thì tỏ ra kích động và nói những điều gây tổn thương khi chúng tôi cố gắng đối thoại với họ. Tôi nhận ra rằng, cách họ đối đãi với tôi cũng tương đồng với phản ứng trong tâm mình. Nhìn bề ngoài thì có vẻ khó khăn khi giao tiếp với họ, nhưng sau khi tôi phát chính niệm và hướng nội, thì những điều có thể chuyển biến sang chiều hướng khác.

Chuyển đổi tình thế tiêu cực bằng những suy nghĩ tích cực

Có lần tôi gặp một nhóm du khách trong lúc họ đang ngồi nghỉ và cố đưa cho họ một số tờ báo có thông tin về Pháp Luân Công. Dù hai người trong nhóm họ nói họ không biết đọc, nhưng tâm tôi vẫn bất động vì tôi biết nguyên nhân là do can nhiễu.

Vì thế tôi nhẹ nhàng hỏi họ: “Các bạn từ đâu đến vậy?” Một người cười và nói: “Chúng tôi đến từ quê nhà của vị Sư phụ môn Pháp Luân Công.” Họ đến từ Trường Xuân và họ chính là đồng hương với Sư phụ, và lúc đó giống như có một nguồn năng lượng ấm áp chạy qua người tôi. Tôi quyết định phải cứu họ, ngay sau khi có suy nghĩ này, một thiếu nữ trẻ tuổi ở trong nhóm đã hỏi xin tôi một tờ báo.

Khi cô ấy thấy ngay trang đầu có thông tin ủng hộ việc bắt Giang Trạch Dân, cô ấy nói: “Nếu bác hỏi cháu, cháu sẽ nói ông ta đáng bị treo cổ. Bởi ông ta quá tham nhũng.” Tôi đã nhân cơ hội này và nói: “Ông ta không chỉ tham nhũng, ông ta còn đứng đằng sau việc giết hại các học viên Pháp Luân Công để lấy nội tạng. Điều đó được giải thích chi tiết trong tờ báo này”. Lúc này hai người mà lúc trước nói với tôi không biết đọc cũng hỏi xin tôi hai tờ báo.

Tôi bắt đầu nói cho nhóm khách du lịch đó, từ Vụ tự thiêu giả mạo ở Quảng trường Thiên An Môn cho đến tội ác mổ cướp tạng. Tôi nói với họ về việc các học viên thụ ích thế nào nhờ môn tu luyện, về việc Pháp Luân Công đã phổ truyền ở hơn 100 quốc gia và được đón nhận ủng hộ trên toàn thế giới. Những tuyên truyền giả dối của ĐCSTQ đã dần sáng tỏ sau cuộc trò chuyện.

Tâm nguyện thuần tịnh, không truy cầu

Lần khác tôi nhìn thấy một nhóm khách du lịch đứng bên ngoài tòa nhà hội đồng thành phố nên tôi đã đến để đưa họ báo. Tuy nhiên, không ai nhận báo của tôi nên tôi đã hướng nội và thấy mình có tâm lo sợ, tâm vị kỷ, và tranh đấu. Tôi cũng nhận ra tôi có những suy nghĩ tiêu cực nhắm vào những du khách từ chối nhận tài liệu của tôi. Chính vì thế, tôi đã phủ nhận triệt để những niệm đầu tiêu cực này.

Đoàn khách này rời đi khi tôi phát chính niệm. Tuy nhiên, điều làm tôi ngạc nhiên là một người đàn ông đi cuối hàng đột ngột quay lại và nói: “Hãy cho tôi một tờ báo.” Bởi không có thời gian để nói chuyện, nên tôi chỉ chúc ông có một chuyến đi may mắn. Ông đã cảm ơn tôi.

Tôi hiểu rằng chỉ khi tu luyện bản thân tốt thì tôi mới có thể cứu người. Những suy nghĩ tiêu cực hướng đến đoàn du khách và các quan niệm của tôi đã hình thành một trường tiêu cực. Nó đã ngăn các du khách khỏi trường chính niệm và không cho họ lấy báo. Khi tôi loại bỏ những quan niệm đó và phát chính niệm loại bỏ nhân tố tà ác, tình huống đã thay đổi trở nên tốt hơn.

Có lần không thấy du khách nào, tôi ngồi xuống để học Pháp nhưng lại thấy có vài người đang đến. Khi tôi quay đầu lại, tôi nhận ra một vị khách trước đó đã lấy báo của tôi. Ông đi cùng một người đàn ông và yêu cầu tôi giải thích về cuộc bức hại cho ông ấy nghe. Tôi đã giảng chân tướng và ông đã thoái ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó.

Tôi nghĩ người đàn ông này là một người tốt và tôi phải giúp ông thoái ĐCSTQ. Ngay khi tôi vừa nghĩ, ông ấy lại dẫn thêm sáu du khách nữa và nói họ lắng nghe tôi nói. Kết quả là, tôi cũng nhân cơ hội này để giảng chân tướng cho họ. Sau cùng, tôi cũng giúp ông thoái ĐCSTQ. Tôi không tập trung vào số lượng người tôi giúp thoái ĐCSTQ. Tôi chỉ nghĩ về việc giúp nhiều người hiểu ra chân tướng cuộc bức hại.

Hướng dẫn viên du lịch cho tôi những lời khuyên

Kể từ lúc tôi để tâm phát chính niệm và hướng nội tìm, hầu hết các hướng dẫn viên đều đến nói chuyện với tôi. Tôi biết Sư phụ đã an bài việc này cho tôi để cứu người, và cũng bởi tôi đã đi đúng đường.

Một ngày nọ, có một hướng dẫn viên người Thuỵ Điển đã đến chỗ tôi để nói chuyện về Pháp Luân Công. Chúng tôi đã nói chuyện khoảng một tiếng, tôi nói cho ông về gia đình tôi đã thu được lợi ích từ những bài giảng của Pháp Luân Công. Tôi cũng giải thích cho ông về cuộc bức hại. Ông đã lắng nghe chăm chú và chúng tôi nói chuyện rất hòa ái. Thêm nữa, ông còn tỏ ra thích thú về việc học Pháp Luân Công. Cuối cùng, ông khuyên tôi không nên bắt đầu cuộc nói chuyện với chủ đề Pháp Luân Công. Ông gợi ý tôi nên bắt đầu với cuộc sống ở vùng Bắc Âu và những mối quan tâm hiện tại, điều đó sẽ khiến du khách thấy thích thú hơn.

Có một du khách ở Đan Mạch nhìn thấy tôi và nói: “Tôi nghĩ tôi đã thấy ông từ vài năm trước đây. Các học viên Pháp Luân Công ở Đan Mạch cũng giống ông. Họ ở đó cũng nói chuyện về cuộc bức hại quanh năm suốt tháng. Chúng tôi cũng nói chuyện, nhưng chúng tôi là hướng dẫn viên và chúng tôi được trả tiền. Dù không được lợi ích gì mà ông vẫn tới đây hàng ngày. Tôi thực sự ngưỡng mộ ông.”

Ông ấy cũng gợi ý tôi nên tránh bắt đầu cuộc nói chuyện với chủ đề cuộc bức hại và mổ cướp nội tạng. Ông nói: “Nói chuyện về cuộc sống ở Bắc Âu và đồ dinh dưỡng (Ghi chú: Tôi thường giảng chân tướng ở trước cửa một cửa hàng bán đồ dinh dưỡng). Điều này sẽ thu hút nhiều sự chú ý hơn”. Kể từ đó, tôi làm theo lời khuyên của các hướng dẫn viên và dễ dàng giảng chân tướng sau khi chia sẻ rất nhiều chủ đề thú vị khác nhau cho khách tham quan.

Tiến đến việc biết sự thật

Một lần khác, có một thanh niên trẻ khoảng 30 tuổi đến nói chuyện với tôi và hỏi tôi một số câu hỏi đơn giản về cuộc bức hại Pháp Luân Công cũng như về nạn mổ cướp nội tạng đã thực sự xảy ra thế nào. Tôi đã giúp trả lời anh ấy một cách chi tiết.

Trong suốt cuộc nói chuyện, vợ anh ấy đã đến và nói anh ấy đi ngắm cảnh cùng mình. Tuy nhiên, anh ấy bảo vợ cứ tự đi một mình. Tôi nhận ra việc vợ anh ấy lo lắng khi chỉ có anh ấy là người nói chuyện với tôi và anh ấy có thể gặp vấn đề khi quay lại Trung Quốc. Sau đó một lúc, cô ấy quay lại và thuyết phục anh ấy rời đi. Nhưng anh từ chối.

Tôi biết anh ấy đến đây để biết sự thật. Khi chúng tôi đang nói chuyện, vợ anh ấy lại quay lại và thắc mắc: “Chúng ta tiêu tiền chỉ để đến đây và nghe những điều này thôi sao?” Anh đã nói vợ đi cùng những người khác và quay lại sau khi xong việc. Cuối cùng vợ anh cũng để anh lại một mình. Chúng tôi đã có một buổi nói chuyện đầy đủ về cuộc bức hại và tôi đã giúp anh thoái ĐCSTQ.

Theo thể ngộ của tôi, khi chúng ta thực sự chân chính thực tu, Sư phụ sẽ giúp chúng ta kiến tạo môi trường ở điểm du lịch và chúng sinh sẽ có thêm nhiều cơ hội được cứu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/12/21/339179.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/1/9/161063.html
Đăng ngày 1-4-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share