Bài viết của Lệ Lệ

[MINH HUỆ 20-12-2016] Trước khi cuộc bức hại Pháp Luân Công xảy ra, tôi là một giáo viên tiếng Anh cấp đại học ở Trung Quốc. Các sinh viên của tôi thường nói với tôi: “Thật có phúc khi được một người như cô dạy dỗ chúng em.”

Ngày nay không có nhiều giáo viên chú tâm làm tốt công việc của mình. Đặc biệt là giáo dục ở đại học, khi giảng viên và trường đại học đều dành thời gian nghiên cứu, vì nó ảnh hưởng trực tiếp tới thu nhập của họ.

Nhiều giảng viên ra khỏi lớp rất nhanh khi tiết học kết thúc, cũng không có thêm bất cứ trao đổi gì với sinh viên. Thậm chí một số giảng viên còn chuẩn bị bài sơ sài và dạy học một cách tùy hứng. Những gì họ quan tâm chỉ là kiếm thêm tiền.

Là một học viên Pháp Luân Công, tôi phải nhắc nhở bản thân tuân theo tiêu chuẩn “Chân-Thiện-Nhẫn”. Tôi phải buông bỏ tâm ích kỷ để nghĩ đến người khác trước.

Có trách nhiệm với những gì sinh viên học được

Tôi luôn đảm bảo phải chuẩn bị thật tốt bài giảng ở mỗi lớp, và tôi thường thức khuya để chuẩn bị bài. Ngoài ra tôi còn tìm trên Internet một số kiến thức liên quan cho sinh viên. Với những kiến thức này, sinh viên có thể phát triển tư duy độc lập và mở mang tầm hiểu biết.

Tôi tin rằng những sinh viên của tôi đều có mối liên hệ tiền kiếp với tôi theo một hướng nào đó. Và tôi thực tâm hy vọng họ sẽ tận dụng thời gian học tập thật tốt. Thêm nữa, tôi cũng muốn sinh viên phát triển tư duy độc lập và trở thành những công dân tốt trong xã hội.

Chỉ có ít giảng viên đưa bài tập về nhà cho sinh viên, đặc biệt là trong môn học tiếng Anh. Muốn học một ngoại ngữ tốt yêu cầu người học phải chuyên tâm và chăm chỉ, nhưng hầu hết sinh viên đều bỏ qua bước này. Ngày nay có rất nhiều điều cám dỗ họ trong xã hội, chính vì thế tôi đặt ra những yêu cầu nghiêm khắc cho lớp của tôi và thường giao bài tập về nhà cho sinh viên.

Để tăng cường khả năng nghe, tôi yêu cầu sinh viên nghe và viết lại các đoạn hội thoại ở phần tin tức tại Anh và Mỹ. Sau đó tôi kiểm tra và viết nhận xét cho từng bài tập về nhà của sinh viên, dù tôi có từ 60 đến 70 sinh viên ở hai lớp.

Ở lớp học viết, tôi cho sinh viên các bài luận hàng tuần và kiểm tra cẩn thận từng đoạn, với những nhận xét ở dưới, mặc dù cũng không mấy dễ dàng so với quỹ thời gian eo hẹp của tôi.

Ngoài ra, ở lớp đọc chuyên sâu, tôi còn đưa các bài kiểm tra sau mỗi buổi học. Mỗi tháng tôi chuẩn bị một số đề kiểm tra và xem câu trả lời của họ. Những phương pháp này đã giúp sinh viên nhận ra điểm yếu của họ, đồng thời khuyến khích họ có trách nhiệm hơn với việc học của mình. Kết quả là, sinh viên của tôi đã hoàn thành xuất sắc hơn những sinh viên khác trong kỳ kiểm tra trình độ cấp 4 sau đó hai năm.

Tôi cũng quan tâm đến mặt tinh thần của sinh viên. Tôi chia lớp thành những nhóm nhỏ để làm bài tập nhóm và đề nghị họ đến văn phòng tôi để có thể giúp họ. Ở vai trò cố vấn, tôi có thể kiểm tra bài tập và có cơ hội nói thêm với họ về cuộc sống hàng ngày.

Đôi khi sinh viên cũng viết yêu cầu nhờ hỗ trợ một số vấn đề khó khăn. Một sinh viên nữ đã học được cách nói chuyện với những bạn khác tốt hơn, sau khi nói chuyện với tôi về vấn đề của cô ấy với bạn cùng lớp.

Hướng dẫn sinh viên trở thành những người tốt

Hiện tiêu chuẩn đạo đức khắp mọi nơi ở Trung Quốc đều đang xuống cấp. Tôi khuyến khích các sinh viên giữ gìn bản tính tự nhiên của mình và trở thành người tốt. Thêm nữa, tôi cũng khuyến khích họ suy nghĩ độc lập và có thể phân biệt được tốt xấu, đúng sai.

Tôi còn hỏi sinh viên những câu hỏi mở để tham gia thảo luận cùng họ. Tôi đã chuẩn bị nhiều câu chuyện để khuyến khích sinh viên suy nghĩ và xem lựa chọn lương tri của họ ra sao. Kết quả là, sinh viên rất thích những câu chuyện này.

Tôi cũng nói cho họ về vụ tự thiêu dàn dựng ở Thiên An Môn, và Pháp Luân Đại Pháp đã phổ truyền trên toàn thế giới. Một số sinh viên đã nói với tôi sau giờ học: “Thưa cô, những gì cô nói thực sự đã thay đổi cách nhìn của chúng em về Pháp Luân Công. Chúng em đã không biết gì nếu cô không nói chuyện này cho chúng em.”

Trong lần đánh giá chất lượng giáo viên, tất cả sinh viên của tôi (khoảng 150-160 em) đều chấm cho tôi điểm cao. Trước đây chưa từng có trường hợp nào mà giáo viên lại được hầu hết sinh viên chấm điểm cao. Kết quả là, cấp trên của tôi rất hài lòng và tự hào. Nhưng chỉ bởi cuộc bức hại Pháp Luân Công ở Trung Quốc, trường đại học đã cho tôi nghỉ việc.

Nhiều năm sau khi các sinh viên của tôi gặp lại tôi, họ nói: “Thưa cô, sau khi cô rời đi, cả lớp chúng em đều khóc bởi không giảng viên nào có thể so sánh được với cô!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/12/20/339136.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/1/7/161039.html
Đăng ngày 27-3-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share