Bài viết của Duy Minh, học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[Minh Huệ 05-3-2017] “Em đã có một cuộc đời mới rồi!”, chồng tôi đã thốt lên như thế sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 4 ngày vào năm 1997. Tôi biết đó là Sư phụ đã khích lệ tôi thông qua lời nói của chồng tôi.

Trước khi tu luyện, tôi phải chịu nhiều bệnh tật, bao gồm viêm đa khớp dạng thấp, viêm dạ dày nặng, loạn dưỡng cơ và các bệnh lý khác nữa. Tôi đã dùng nhiều loại thuốc nhưng vẫn phải khổ sở chịu đựng bệnh tật. Trong vòng ba tháng từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tất cả các bệnh tật này lần lượt biến mất.Từ thẳm sâu trong tâm tôi nhận ra rằng Sư phụ đã tẩy tịnh thân thể tôi và tâm hồn tôi. Tôi nhìn thấy hy vọng được đắc cứu và ý nghĩa thực sự của sinh mệnh. Tôi đã trải nghiệm được uy lực của Pháp Luân Đại Pháp.

Hoàn cảnh thay đổi nghiêm trọng kể từ ngày 20 tháng 7 năm 1999. Giang Trạch Dân đã phát động cuộc bức hại chưa từng có trong lịch sử với các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tất cả các hình thức tuyên truyền đã được sử dụng toàn lực để vu khống về Pháp Luân Đại Pháp. Vô số người bị lừa dối. Tôi vô cùng tức giận. Tôi kêu lớn: “Pháp Luân Đại Pháp là môn tu luyện chân chính nhất! Sư phụ là người thầy tốt nhất và chân chính nhất! Tu luyện Chân – Thiện – Nhẫn không có gì sai cả!” Tuy nhiên, khi cuộc bức hại càng ngày càng khắc nghiệt, chúng tôi đã mất đi điểm luyện công tập thể và môi trường học Pháp nhóm.

Tôi đã khóc nhiều, và mong mỏi chờ đến ngày sự thật được phơi bày. Mặc dù tôi vẫn duy trì việc luyện công ở nhà, tôi vẫn cảm thấy bản thân dần dần rời xa các Pháp lý. Tâm tính của tôi rớt xuống. Khi cảm thấy không thoải mái, tôi đã nghĩ rằng đó là bệnh. Tôi đến bác sĩ khám bệnh và đã uống nhiều loại thuốc. Thay vì khá lên, tình trạng sức khỏe tôi lại trở nên xấu hơn. Năm 2002, sức khỏe của tôi suy sụp: tôi đã bị ngã xuống đất và bất tỉnh. Tôi được chẩn đoán là thoái hóa cột sống cổ và phải nằm bất động ở nhà để điều trị.

Một người đồng nghiệp của tôi đề nghị tôi đến một thầy thuốc Đông y Trung Quốc. Tôi đã uống vài loại thảo dược, nhưng sức khỏe tôi cũng không được cải thiện nhiều. Tôi cũng thử châm cứu, nhưng vẫn còn thấy đau. Cây kim châm cứu dài làm tôi phát sợ. Tôi van nài bác sĩ cho tôi vài ngày nghỉ ngơi, nhưng được trả lời rằng điều trị cần phải theo phác đồ liên tục không gián đoạn.

Ngày kế tiếp, trên đường đi đến điểm châm cứu, hai chân tôi cảm giác nặng như chì. Đột nhiên những lời của Sư phụ đến trong tâm tôi,

“ [Có thể] nói con người khó độ như vậy đó, đã vì anh ta làm [giúp] bao nhiêu, vậy mà anh ta đã không ngộ mà còn nói thế. Có học viên lâu năm nói: ‘Thưa Sư phụ, con sao mà thấy chỗ nào cũng khó chịu lắm, đến bệnh viện tiêm cũng không khỏi, uống thuốc cũng không khỏi’. Họ còn nói được với tôi như thế! Tất nhiên nó không khỏi. Nó cũng không phải là bệnh, khỏi sao được?” (Bài giảng thứ sáu – Chuyển Pháp Luân)

Tôi rất chấn động. Tâm tôi đột nhiên trở nên thanh tỉnh. Tôi suy nghĩ về bản thân mình: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ đang tịnh hóa cơ thể tôi. Tôi không nên có bất kỳ bệnh tật nào hết!” Hai mắt tôi ngấn lệ. Tôi có thể thấy rất rõ ràng Sư phụ đang bên cạnh tôi và dẫn dắt tôi. Tôi đã đi về hướng nhà một đồng tu với những bước chân dứt khoát.

Nước mắt lăn dài, tôi kể lại với đồng tu các trải nghiệm trong những năm vừa qua. Cô ấy nói: “Chị đừng buồn nữa. Thật tốt là chị đã nhận ra. Sư phụ đang trông chờ đệ tử Đại Pháp thức tỉnh.”

Tôi lau nước mắt và đầy cảm kích hợp thập trước Pháp tượng của Sư phụ. Đột nhiên, một luồng năng lượng ấm áp tràn ngập thân thể tôi. Tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu! Tôi biết rằng Sư phụ đã tịnh hóa cho tôi lần nữa! Tôi vô cùng xúc động trước sự từ bi của Sư phụ, tôi quì gối và chắp tay trước ngực. Tôi nói: “Thưa Sư phụ! Cho dù có khó khăn thế nào đi nữa, con xác định sẽ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tinh tấn cho đến viên mãn. Xin hãy tha thứ cho những việc làm sai trái của con.” Tôi đã quay lại tu luyện dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ như thế.

Tôi sẽ không bao giờ quên ngày 20 tháng 6 năm 2006. Buổi tối hôm đó, tôi đã nhận được các quyển kinh văn của Sư phụ. Tôi đọc và hiểu được vì sao Đại Pháp bị bức hại và nhiệm vụ của chúng ta là giảng chân tướng cho con người thế gian.

Buổi sáng hôm sau, chồng tôi trở về nhà từ ca trực đêm và ngạc nhiên hỏi tôi: “Làm thế nào mà trông em tràn đầy năng lượng thế kia? Em đã uống thuốc chưa?” Tôi đã nói với anh về trải nghiệm vừa qua đã khiến tôi quay lại tu luyện như thế nào. Anh ấy trầm ngâm một lúc và nói: “Pháp Luân Đại Pháp thật là siêu thường! Hôm nay em trông như một người khác! Thật đầy năng lượng! Đảng cộng sản đã sai rồi! Anh hiếm khi xem TV vì anh biết tất cả đều vô lý. Bởi vì Pháp Luân Đại Pháp là tốt, em nên tiếp tục tu luyện. Anh sẽ hỗ trợ em.”

Ngày thứ tư sau khi bắt đầu trở lại tu luyện, tôi thức dậy lúc 4 giờ sáng để luyện công. Chồng tôi trở mình trên giường và nói trong lúc mắt vẫn còn nhắm: “Một lần nữa, em lại có một cuộc đời mới.” Tôi nói: “Gì thế ạ?” Anh ấy trả lời: “Anh đang ở giữa một trận chiến. Thật là hỗn loạn. Em đã lại có một cuộc đời mới rồi!” Rồi anh ấy tiếp tục ngáy. Anh ấy rõ ràng đang nói với tôi trong mơ. Tôi nhận ra rằng một lần nữa, Sư phụ đã khích lệ tôi thông qua lời nói của chồng tôi.Tôi trào nước mắt vì hạnh phúc.

Tôi cảm nhận sâu sắc rằng Sư phụ đã khổ độ cho chúng ta quá nhiều. Những ngôn từ đẹp đẽ nhất của ngôn ngữ con người cũng không thể diễn tả hết lòng biết ơn của tôi với ơn cứu độ của Sư phụ. Tôi sẽ tuân theo Chân – Thiện – Nhẫn và mang vẻ đẹp của Đại Pháp đến cho mọi người trên thế giới.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/2/28/-343282.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/3/5/162396.html
Đăng ngày 26-3-2017. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share