Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-1-2017] Gần nhà tôi có một người bán hàng. Giọng anh ấy khỏe nhưng trong, thu hút được sự chú ý của người khác. Dù tôi thường xuyên bình luận với những người khác rằng giọng anh ấy giống một giọng nam cao, nhưng chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện với nhau.

Một ngày nọ tôi tiếp cận anh ấy khi trời đang tối. Nhận thấy anh ấy không còn nhiều hàng nên tôi nói rằng tôi sẽ mua tất cả để anh ấy có thể về sớm. Tôi hỏi quê anh ở đâu, và anh trả lời rằng anh đến từ thành phố Trường Xuân.

Tôi nói rằng anh thật may mắn, bởi vì thành phố này là quê hương của một người vĩ đại. Anh hỏi và tôi trả lời rằng người đó là nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp.

Anh nói: “Tôi biết anh đang nói về ai rồi. Đó là Ngài Lý Hồng Chí, hiện đang sống ở Hoa Kỳ.”

Tôi đáp: “Đúng rồi. Ông ấy là niềm tự hào của thành phố Trường Xuân và là niềm tự hào của Trung Quốc.”

Tôi nói rằng Pháp Luân Đại Pháp đã cứu cuộc đời tôi. Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 20 năm. Tôi có một sức khỏe tốt và không dùng bất kỳ loại thuốc nào. Tôi đã nói về sự tốt lành của Đại Pháp và hiện pháp môn này được luyện tập rộng rãi trên toàn thế giới, nhưng lại bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại.

Anh ấy nói: “Pháp Luân Công là tốt. Giang Trạch Dân là người xấu.”

Anh ấy nói rằng đã đọc những cuốn sách nhỏ về cuộc bức hại do các học viên khác phân phát. Tôi hỏi anh đã thoái đảng chưa. Anh nói chưa, nên tôi đã sử dụng một bí danh để giúp anh ấy thoái đảng.

Tháng 12 năm 2016, tôi gặp lại anh trên đường về nhà và đã tặng anh một tấm bùa Đại Pháp. Anh ấy đã nhận nó với một thái độ biết ơn.

Tôi chỉ vào những chữ trên bùa và nói: “Nó còn viết ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, anh hãy ghi nhớ những từ này.”

Anh hô to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời!”

Giọng anh thu hút sự chú ý của người khác. Một người bán bắp tiến đến và hỏi xin tôi một tấm bùa. Tôi đã cho anh một cái và nói ngắn gọn về Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy cũng đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ, cầm lấy một tấm bùa và nói sẽ treo nó trong xe hơi của mình.

Cả hai người họ đều hô lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”

Mọi người ở hai bên đường nhìn chúng tôi. Tôi đưa một tấm bùa cho một người bán rau gần đó. Người từ Trường Xuân hỏi người bán rau: “Chị có từng đeo khăn quàng đỏ không? Chị có từng tham vào gia Đội Thiếu niên tiền phong không? Chị đã thoái đảng chưa?”

Tôi nói: “Cám ơn anh rất nhiều. Anh đang giục những người khác thoái đảng giúp tôi.” Tất cả chúng tôi đều cười.

Một khách hàng tại tiệm rau hỏi xin một tấm bùa. Tôi nói rằng không còn tấm nào nữa và cô ấy rất thất vọng.

Tôi hỏi người bán rau rằng liệu cô ấy có thể đưa tấm bùa của mình cho người khách hàng không và tôi sẽ đưa lại cô vào lần tới khi tôi có. Nhưng cô ấy không muốn đưa.

Tôi nói với người khách hàng rằng tôi sẽ về nhà và lấy cho cô một cuốn lịch nếu cô chịu chờ. Dù trời đang tối nhưng cô vẫn kiên quyết đợi tôi mang lịch đến cho cô.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/1/21/341145.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/2/2/162036.html
Đăng ngày 17-3-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share