Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-12-2016]Tôi năm nay 67 tuổi và đã bị mồ côi cha mẹ từ nhỏ. Trước đây tôi bị mù chữ và sức khỏe rất kém, nhưng bây giờ tôi có thể đọc, học những kỹ năng mới một cách dễ dàng và có sức khỏe tốt, tất cả là nhờ tôi đã tu luyện Pháp Luân Công.

Mặc dù vợ và con gái tôi đã tu luyện Pháp Luân Công, nhưng tôi không tu luyện, mãi cho đến ngày 5 tháng 4 năm 1999, bởi vì tôi không muốn bỏ uống rượu.

Một đồng tu đã khuyên vợ tôi treo một tấm bảng với các hướng dẫn cách luyện năm bài công pháp, mục đích là để động viên tôi luyện công. Sau khi xong công việc, tôi thường chăm chú tập theo các hướng dẫn động tác trong lúc đợi vợ con tôi từ điểm luyện công về nhà. Tôi sẽ dừng lại ngay lập tức khi tôi biết họ đã về đến nhà.

Lần đầu tiên khi tập bài tĩnh công, tôi đã có thể ngồi đả tọa trong nửa giờ đồng hồ. Có một luồng nhiệt chạy khắp cơ thể tôi khiến tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu. Điều này diễn ra trong một khoảng thời gian. Một ngày kia, trong lúc tôi nhập định sâu, thì vợ và con gái tôi đã phát hiện ra tôi đang luyện công.

Cơ thể được tịnh hóa

Tôi từng mê uống rượu, và rất tự hào về cái kho chứa rượu của mình với vô số các loại đồ uống có cồn và các phụ kiện trang trí đồ uống. Thậm chí, tôi còn trang trí cho cái kho rượu bằng những ánh đèn đầy màu sắc. Hai ngày sau khi vợ tôi phát hiện ra tôi luyện công, tôi để ý thấy cô ấy đang nhìn cái kho rượu với ánh mắt dò xét. Khi tôi hỏi tại sao vợ tôi lại như vậy, cô ấy nói, “Em đang suy nghĩ xem cái kho rượu này có phải là một chỗ tốt hay không?”

“Để làm gì?” Tôi hỏi cô ấy.

“Đây là một nơi tốt để đặt hình Sư phụ (nhà sáng lập Pháp Luân Công),” vợ tôi trả lời. Cô ấy lấy ra một tấm hình của Sư Phụ từ cái hộp có khóa. Bị ấn tượng bởi thần thái uy nghi của Sư phụ, tôi không thể kìm được việc giữ chặt tấm hình của Sư phụ trong vòng tay mình.

Rồi tôi vứt bỏ hết các thứ trong kho. Sợ rằng đề nghị của vợ tôi đã làm tôi nổi giận, nên cô ấy cố ngăn tôi lại. “Anh sẽ không uống rượu nữa,” tôi nói, “Vậy thì, tại sao anh phải giữ tất cả những thứ này chứ? Tốt hơn hết là dùng cái kho này để cất giữ ảnh của Sư Phụ!”. Kể từ đó, tôi đã không uống bất kể giọt rượu nào nữa.

Mỗi buổi sáng, vợ tôi thường đứng yên lặng, khép mắt chấp tay trước ảnh của Sư phụ. Mặc dù tôi không hiểu ý nghĩa của việc này là gì, nhưng tôi cũng bắt chước theo hành động của vợ tôi với sự kính trọng Sư phụ chân thành. Không lâu sau, tôi cảm nhận được có một cái gì đó chuyển động xuyên suốt cơ thể mình. Chỉ sau khi học Pháp, tôi mới minh bạch là Sư phụ đã tịnh hóa cơ thể cho tôi.

Từ mù chữ đến biết đọc

Lần đầu tiên tôi đến điểm luyện công là sau khi tôi tham dự lớp một múa dân tộc. Trong bộ trang phục múa dân gian truyền thống, bao gồm những tấm khăn choàng rực rỡ và một chiếc quạt trong tay, tôi nói với các học viên tại điểm luyện công rằng, “Tôi muốn tham gia luyện công.” Một học viên hướng dẫn tôi bài thiền định. Các học viên đã rất kinh ngạc khi thấy tôi có thể học các động tác nhanh chóng, cho đến khi tôi giải thích là tôi đang luyện công tại nhà.

Ngày hôm sau trời đổ mưa, do vậy vợ, con gái và chị tôi quyết định học sách Chuyển Pháp Luân tại nhà. Bởi vì tôi không biết chữ, nên tôi chỉ ngồi kế bên chăm chú lắng nghe. Tuy nhiên, tôi bị chóng mặt dữ dội. Sợ rằng việc bị chóng mặt của mình sẽ làm gián đoạn việc học Pháp của mọi người, tôi quyết định đi chợp mắt một lát. Trong khi mơ mơ tỉnh tỉnh, tôi cảm nhận được một nguồn lực đánh vào đầu mình. Nó xảy ra hai lần, nhưng cả hai vợ chồng tôi đều không biết điều đó có nghĩa là gì.

Trời vẫn tiếp tục mưa, và mọi người vẫn tiếp tục đọc sách Chuyển Pháp Luân. Tôi lắng nghe cho đến khi cơn chóng mặt khiến tôi phải đi ngủ. Lần này, một nguồn lực đã giật mạnh mí mắt khiến tôi đau điếng, và nó chỉ dừng lại sau khi tôi thức dậy và rời khỏi giường. Vợ tôi nói rằng Sư Phụ đang điểm hóa rằng tôi nên dậy đi học Pháp.

Ở lớp học múa dân gian tiếp theo, cánh tay tôi trở nên yếu một cách kỳ lạ khiến tôi không thể cầm được quạt. Tôi quyết định bỏ học lớp múa dân gian này và học các bài giảng Pháp.

Dần dần tôi bắt đầu nhận ra được mặt chữ trong sách Chuyển Pháp Luân và dần dà đã có thể đọc được chữ. Giờ đây, tôi có thể đọc toàn bộ các sách và kinh văn Pháp Luân Công.

Pháp Luân Công khai mở trí huệ cho tôi

Sau khi Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công, các đồng tu bắt đầu tham gia các hoạt động giảng chân tướng.

Chín đồng tu quyết định học các kỹ thuật sữa chữa thiết bị tại nhà tôi. Những kỹ thuật này cần thiết cho việc sửa chữa và bảo trì máy móc dùng cho việc giảng chân tướng.

Tôi cung cấp thức ăn, dọn dẹp sau bữa ăn nên thường tham gia các hoạt động bị trễ. Tôi nghĩ, ‘Nếu Sư phụ có thể khai mở trí huệ cho con, con sẽ có thể đuổi kịp các đồng tu dễ dàng.” Sư phụ ắt hẳn đã nghe được lời cầu xin thiết tha của tôi, cho nên tôi đã học và ghi nhớ các kỹ thuật rất nhanh và bắt kịp tiến độ với mọi người.

Được giảm án bởi đức tin vào Đại Pháp

Mùa đông năm 2013, tôi bị bắt giữ phi pháp và bị đưa đến trại tạm giam. Cảnh sát đã xích tôi vào một cái ghế sắt trong vòng 33 giờ đồng hồ, mà không cho ăn, uống và không cho mặc quần áo ấm. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy khỏe và ấm áp, mặc dù viên cai ngục có mặc áo khoác nhưng vẫn kêu rằng bị lạnh.

Tôi hướng nội và nhận ra rằng mình đã sai khi mù quáng nghe lời của viên cai ngục thay vì Đại Pháp. Những hành động của tôi đã gây ra khó khăn cho Sư phụ. Tôi xin lỗi Sư Phụ và cầu xin Ngài giải cứu mình. Sau đó, tôi thấy pháp thân của Sư phụ đứng bên cạnh nhìn tôi. Sau vài giây, cái cùm sắt được mở tung ra.

Tôi tiếp tục luyện các bài công pháp trong trại giam. Bốn người trong số các tù nhân là những tội phạm giết người. Có một phạm nhân giết người bị gông xích nặng tới khoảng 15 kg (33 pounds). Ban đêm, trước khi anh ta ngủ bên cạnh tôi, tôi đã nói với anh ta về Pháp Luân Công. Tôi cũng khuyên anh ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ, để bản thân anh ta không bị tổn hại một khi mà ĐCSTQ phải đối mặt với báo ứng do tội lỗi tàn ác của nó.

Tôi nói với anh ấy, “Nếu anh chân thành niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ hàng ngày thì bản án tử hình của anh sẽ được thay đổi.”

Anh ta kinh ngạc hỏi, “Có thật vậy không?”

Tôi tự tin trả lời anh ta, “Đương nhiên rồi.” Trong vòng nửa tháng, cai ngục đã giảm nhẹ gông cùm của anh ấy xuống còn 2 kg (4.4 pound).

Một ngày nọ, có một người bị nghiện ma túy bị đưa vào giam giữ chung phòng với chúng tôi. Cậu ấy nói rằng mình không thể tắm trong thời tiết lạnh giá bởi vì cậu ấy sẽ bị đau đầu và đau cơ ngay sau đó. Tôi nói với cậu ta, “Sử dụng ma túy sẽ khiến con người trở thành ma quỷ. Hãy học Pháp Luân Công: điều này có thể cứu cậu.” Những người tù nhân khác cười lớn tỏ vẻ không tin khi nghe tôi nói câu đó, cho đến khi tôi bảo họ đừng cười nữa. Thật ngạc nhiên, họ im lặng và lắng nghe khi tôi nói về vẻ đẹp của Pháp Luân Công.

Tôi kể cho họ nghe về chuyện người phạm nhân giết người mà gông cùm của anh ta đeo đã được giảm nhẹ trọng lượng. Anh ấy cũng bổ sung thêm cho câu chuyện tôi kể, bằng việc nói với mọi người rằng Pháp Luân Công đã bảo hộ anh.

Tôi nói với những người bị giam cùng phòng rằng, vào một ngày nào đó tôi sẽ ra khỏi nơi này. Tự nhiên, những lời tôi nói đã trở nên ứng nghiệm. Lúc 7 giờ tối, cai ngục thông báo rằng tôi được thả.

Tất cả các tù nhân bật khóc. Một tù nhân nói: “Ông đã đối xử tử tế với chúng tôi. Ông dạy chúng tôi cách để trở thành người tốt và thậm chí ông dùng tiền mà gia đình gửi để mua thức ăn cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ tìm các đệ tử Pháp Luân Công khi chúng tôi được thả và chúng tôi sẽ tu luyện Pháp Luân Công!”

Viên cai ngục cũng khen tôi tốt. Trước khi rời khỏi nơi đó, tôi nhắc cậu ấy nên thường xuyên niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/12/14/.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/1/20/161190.html
Đăng ngày 9-2-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share