Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-1-2017] Kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2009, tôi đã sống chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi không ngừng nâng cao các tiêu chuẩn đạo đức của mình và cố gắng để trở thành một người thật sự tốt. Mọi người xung quanh tôi đã chứng kiến sự thay đổi ở tôi.

Sư phụ đã giảng rằng điều này sẽ xảy đến với các học viên:

“…bởi vì chư vị là người tu luyện, việc chư vị yêu cầu tiêu chuẩn cao đối với mình sẽ thể hiện ra trong công tác, sẽ thể hiện ra trong xã hội, trong gia đình, trong các hoàn cảnh xã hội khác nhau. Cũng tức là chư vị ở đâu cũng đều là một người tốt, người khác đều sẽ nói chư vị là người tốt, chính là loại quan hệ này.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Thuỵ Sỹ)

‘Tôi chưa từng hình dung được rằng một người có tính nóng nảy như bạn lại có thể trở thành một người vợ và một người mẹ tuyệt vời đến vậy’

Tôi tốt bụng nhưng cũng là người nóng tính trước khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Tôi sẽ dễ nổi nóng nếu ai đó làm điều mà tôi không thích, và tiếp tục cố gắng chứng minh cho người khác thấy rằng mình đúng.

Năm 2009 khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tôi đã thay đổi. Điều đầu tiên tôi học được là lòng khoan dung.

Sư phụ giảng rằng:

“Đã làm người luyện công thì trước hết phải làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’, phải Nhẫn. Nếu không, thì chư vị là người luyện công [loại] gì vậy? Có người nói: ‘Nhẫn đến như thế khó làm lắm, tính tôi vốn nóng nảy’. Nóng tính thì phải sửa; người luyện công nhất định phải Nhẫn.” (Bài giảng thứ chín, Người đại căn khí, Chuyển Pháp Luân)

Gia đình chúng tôi khổ sở đến nỗi tôi muốn ly dị, nhưng dần dần tôi đã có thể kiểm soát được tính khí của mình. Tôi không còn trút những cơn thịnh nộ lên chồng mình nữa và cũng không giảng giải hàng giờ cho con trai vì những lỗi lầm nhỏ nhặt của cháu. Khi tôi thay đổi, gia đình tôi trở nên hòa thuận.

Một người bạn cùng lớp đã bảo tôi nhiều lần rằng: “Tôi chưa từng hình dung được rằng một người có tính nóng nảy như bạn lại có thể trở thành một người vợ và một người mẹ tuyệt vời đến vậy.”

‘Bạn là người thu ngân tốt nhất trong siêu thị này’

Tôi làm thu ngân trong một siêu thị có khoảng 200 đến 300 nhiên viên. Tất cả chúng tôi đều được đào tạo cách phục vụ khách hàng. Khách hàng thích tôi nhất vì tôi thật lòng thoải mái với họ và không phải làm nó một cách miễn cưỡng.

Đôi khi, khách hàng quên lấy một vài thứ sau đi đã đến quầy tính tiền. Việc này khá bất tiện cho họ, nên tôi thường đề nghị họ có thể để tạm đồ ở đó và tôi sẽ trông giúp họ.

Đôi lúc, tôi cũng phải trả lời không với khách hàng. Siêu thị có đưa ra một mức giới hạn về số lượng mặt hàng giảm giá mà một người được phép mua. Một số muốn được mua thêm. Tôi thường nói với khách hàng rằng tôi hiểu điều họ muốn và sẽ giúp, tuy nhiên tôi phải làm theo quy định của cửa hàng vì tôi làm việc cho cửa hàng. Họ sẽ hiểu và bỏ lại những mặt hàng dư ra.

Có lần một khách hàng ra dấu hiệu ngón tay cái trỏ lên và nói rằng: “Cô là nhân viên số một trong cửa hàng này! Cô là nhân viên tốt nhất!”

Một người phụ nữ lớn tuổi mang đến cho tôi một bông hoa và bảo tôi hãy trồng nó trong vườn. Cửa hàng trưởng nói rằng: “Những người lớn tuổi này thích cô.”

Một quý bà đã tặng tôi một chiếc vòng đeo tay sau khi biết được tôi sắp thay đổi công việc.

Một ngày kia, khi tôi đi mua bánh mì tại một cửa hàng nọ, tôi đã gặp người khách hàng mà tôi đã từng nói chuyện về Pháp Luân Đại Pháp và giúp người đó thoái Đảng Cộng sản. Bà lấy ra một ít bánh mì mà bà vừa mua rồi đặt lên tay của tôi.

‘Cô giáo, chúng em đã bình chọn cho cô’

Sau đó, tôi làm giáo viên cho một trường trung học nội trú. Trách nhiệm của tôi là kiểm tra các ký túc xá sau khi đến giờ giới nghiêm và ghi lại bất kỳ ai vẫn còn nói chuyện. Sau đó, chúng sẽ bị phạt.

Lúc đầu, tôi không được thoải mái. Tôi nghĩ rằng, là một người tu luyện, tôi nên cử xử tốt với mọi người. Công việc này có vẻ chống lại mọi người.

Dần dần, tôi đã tìm ra cách làm. Tôi không nên chỉ là thư ký ghi lại những việc làm không đúng của học sinh mà thay vào đó tôi nên giúp nhà trường quản lý học sinh. Ghi lại những việc làm không đúng của học sinh không phải là mục đích, mà mục đích là giúp chúng phát triển thói quen ngủ đúng đắn.

Tôi cố gắng giúp học sinh bất cứ khi nào có thể. Khi biết có một học sinh nào đó bị ho, tôi khuyên chúng kê gối cao lên để giảm cơn ho hay lấy cho chúng ít nước. Tôi đã mang kim chỉ từ nhà mình đến để vá lại quần áo cho mấy đứa nhỏ khi cần. Khi mấy đứa nhỏ cần vài thứ mà cha mẹ chúng không thể cho chúng ngay lập tức, tôi đã mua cho chúng. Khi mấy đứa nhỏ chửi mắng người khác, đặc biệt là các giáo viên, tôi bảo chúng nên nghĩ đến người khác và xử lý mâu thuẫn bằng thái độ tích cực.

Tôi đã trở thành bạn của nhiều học sinh. Một số học sinh gọi tôi là “cô giáo có trái tim nhân hậu”, “cô giáo tốt nhất Trung Hoa” hay “thiên thần có trái tim nhân hậu.”

Một học sinh hỏi tôi: “Tại sao cô thì quá tốt trong khi những giáo viên khác lại không được vậy?”

Tôi nói: “Các em đừng nên nghĩ như vậy. Những thầy cô đó cũng rất có trách nhiệm. Hãy tìm vấn đề ở bản thân mình thay vì đổ lỗi cho các giáo viên.”

Khi các học sinh vi phạm nội quy của trường – có lẽ là do nói quá nhiều trong giờ giới nghiêm – tôi đã ghi lại những vi phạm của chúng và giải thích rằng: “Không phải là do cô cố gắng gây phiền phức cho em. Đó là do em đã vi phạm nội quy. Cô không muốn em bị phạt, nhưng em phải tuân thủ nội quy của trường.”

Cuối mỗi năm, các học sinh sẽ bầu chọn ra một giáo viên tốt nhất. Một vài học sinh đã hỏi xin mã giáo viên của tôi để chúng có thể bình chọn cho tôi.

Tôi bảo họ rằng tôi là một người tu luyện, tôi không cần giải thưởng: “Các giáo viên bộ môn đã rất vất cả với các em trong một năm qua. Hãy bình chọn cho họ.”

Sau buổi bình chọn, một số học sinh nói với tôi bằng giọng buồn bã: “Tại sao tên của cô lại trong có trong lá phiếu? Chúng em không thể bình chọn cho cô.” Những học sinh khác nói: “Chúng em đã viết tên cô vào lá phiếu!”

Không ngừng chính lại bản thân

Đôi lúc tôi cũng mắc sai lầm, nhưng với Pháp Luân Đại Pháp và “Chân-Thiện-Nhẫn,” tôi có thể nhận ra điều mình đã làm sai. Sau đó tôi sẽ tìm những chỗ thiếu sót của mình để chính lại bản thân vào lần sau.

Tôi thật sự có thể cảm nhận được rằng tôi có thể chính lại bản thân và trở thành một người tốt hơn.

Tôi rất biết ơn Đại Pháp. Tôi đã từng cảm thấy mất phương hướng trong nhiều năm và không biết phải làm thế nào cho đúng. Hiện nay, tôi đã tìm thấy con đường của mình và ý nghĩa thực sự của cuộc sống. Tôi không thể diễn tả được niềm vui từ tận đáy lòng mình!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/1/14/340854.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/2/5/162072.html
Đăng ngày 7-3-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share