Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-12-2016]

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 2012. Gia đình tôi sợ Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và đã làm mọi cách ngăn cản việc tôi cho mọi người biết về cuộc bức hại. Vì vậy, bất cứ khi nào chồng tôi đi vắng, tôi lại ra ngoài vào buổi tối để giảng chân tướng và phân phát tài liệu thông tin. Một người trông trẻ trông chừng con tôi trong lúc cháu ngủ. Giờ đây khi con tôi lớn hơn, lúc thời tiết ấm áp, tôi sẽ cho con đi cùng. Tôi trò chuyện với mọi người trên phố và phát cho họ các tài liệu thông tin.

Có rất nhiều cặp vợ chồng trẻ và gia đình giàu có sống trong vùng lân cận. Do khu vực đó bị giám sát rất thường xuyên nên các học viên mới chỉ phân phát một ít tài liệu Đại Pháp ở đây. Tôi từng thường ra ngoài một mình, nhưng rồi tôi bắt đầu mang con theo. Mỗi tòa chung cư thường có năm đến sáu tầng, và đối với một đứa trẻ thì không đơn giản để bước lên bước xuống rất nhiều bậc cầu thang. Tôi đã lo lắng liệu tôi có đủ sức lực không.

Tôi nhớ tới lời Sư phụ giảng:

“Chúng ta cần lập tức trăm mạch đều khai thông. Mới đến hôm nay thì 80 đến 90% trong chúng ta bây giờ đã đạt trạng thái thân thể nhẹ nhàng, không có bệnh.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhận ra rằng cơ thể chúng ta cấu thành bởi vật chất cao năng lượng và thông qua tu luyện, cũng có năng lượng tu luyện. Khi tôi leo bộ lên cầu thang, một tay tôi dắt con, tay còn lại tôi phân phát tài liệu. Tôi phát xong cho năm tòa nhà mà không phải ngừng nghỉ. Tôi lên lên xuống xuống cầu thang không biết bao nhiêu lần, nhưng không thấy mệt. Thay vào đó, thân thể tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng.

Tôi ngộ ra rằng là một đệ tử Đại Pháp, khi chúng ta thay đổi các quan niệm con người, kết quả sẽ rất tích cực.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/12/30/339696.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2017/1/13/161115.html

Đăng ngày: 19-2-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share