Bài viết của Thánh Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-12-2016] Năm 1999, khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã từ bỏ tu luyện vì sợ sẽ bị cầm tù.

Cuộc sống không tu luyện Đại Pháp, tôi không muốn làm bất cứ việc gì. Tôi chỉ muốn khóc. Chồng tôi nhận thấy mỗi ngày tôi đều vô cùng buồn khổ. Ông ấy đã mua một chiếc máy tính để tôi vui, mặc dù tình hình tài chính của chúng tôi lúc ấy rất khó khăn.

Thấy tôi không thích dùng máy tính, nên ông ấy đã đưa tôi đi chơi mạt chược. Tôi chìm đắm trong trò mạt chược và đã mất rất nhiều tiền. Chồng tôi không muốn tôi quay trở lại tu luyện Đại Pháp và đã không hề trách móc thôi; thay vào đó, ông đưa cho tôi thêm tiền để chơi.

Những ngày như thế cứ kéo dài. Tôi đã từ bỏ chính mình và hoàn toàn lãng quên việc tu luyện.

Điều xảy ra tiếp đó là sức khỏe của tôi suy giảm trầm trọng. Toàn thân thể tôi đều phát đau. Phổi, mũi và cổ họng đều sưng. Tôi có vấn đề về tim và bị huyết áp cao. Tôi cảm thấy cuộc sống của mình đã kết thúc.

Tuy nhiên, một câu hỏi vẫn luôn ám ảnh tôi: Nếu Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện tuyệt vời, dạy mọi người trở thành người tốt, vậy thì tại sao ĐCSTQ lại không cho phép mọi người được tu luyện?

Quay lại [tu luyện] Đại Pháp

11 năm trôi qua, tôi lang thang như một linh hồn lạc lối.

Năm 2010, tôi quyết định tu luyện lại. Tôi tìm được cuốn sách Chuyển Pháp Luân mà tôi đã giữ trong suốt 11 năm qua và đọc cuốn sách trong ba ngày. Tất cả những khó chịu trên thân thể tôi đã biến mất một cách thần kỳ. Tôi biết rằng Đại Pháp là con đường duy nhất của tôi.

Khi chồng tôi thấy tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trở lại, ông tức giận và tìm mọi cách để ngăn cản tôi. Dù cho ông ấy có gây trở ngại với tôi như thế nào, tôi đều cố gắng tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp và thiện đãi ông ấy. Tôi nói với ông rằng tôi đã quyết định tu luyện Đại Pháp và không điều gì có thể thay đổi được quyết định của tôi.

Ông nhờ những người thân nói chuyện với tôi. Ông lấy công việc của tôi và công việc của các con như một cách để gây áp lực ép tôi phải từ bỏ tu luyện. Ông đe dọa sẽ đưa tôi tới bệnh viện tâm thần.

Khi tất cả những biện pháp khác đều thất bại, ông thậm chí còn đe dọa sẽ ly hôn tôi. Tôi đồng ý ly hôn nếu ông cứ khăng khăng đòi như vậy, nhưng cuối cùng ông đã không làm thế.

Tuy nhiên, ông vẫn gây cho tôi rất nhiều khó khăn. Một ngày năm 2013, khi tôi đang phát chính niệm sau bữa trưa, ông lại bắt đầu phàn nàn. Tiếp theo đó, ông kéo chân tôi ra khỏi tư thế song bàn và ấn tay tôi xuống. Tôi không hề dao động và tiếp tục phát chính niệm.

Ông cứ tiếp tục phàn nàn trong nhiều giờ đồng hồ và không ngừng đe dọa tôi. Tôi nhớ tới đoạn Pháp mà Sư phụ đã giảng:

“‘Ta là đệ tử của Lý Hồng Chí, các an bài khác thì đều không cần, đều không thừa nhận’, thì chúng không dám làm, chính là đều có thể giải quyết.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Tôi tự nhủ rằng mình sẽ chỉ đi theo con đường tu luyện mà Sư phụ đã an bài và tôi xin Sư phụ giúp đỡ. Sau một lúc, chồng tôi không còn gây chuyện với tôi nữa.

Trên thực tế, tất cả những khổ nạn và can nhiễu đều là giả tướng và không thực. Tôi thể ngộ rằng khi kiên định tu luyện Đại Pháp, Sư phụ sẽ giải quyết vấn đề cho tôi.

Thực tu trong Pháp

Đầu năm nay, tôi bị bắt khi đang nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi giữ niệm kiên định rằng tôi ở đây là để trợ Sư Chính Pháp và cứu chúng sinh. Sư phụ đang chăm sóc cho tôi. Tôi sẽ đề cao việc tu luyện của mình trong Pháp và không thừa nhận an bài của cựu thế lực.

Với chính niệm mạnh mẽ đó, cảnh sát đã từ bỏ kế hoạch giam giữ tôi trong một tháng của họ. Họ đưa tôi về nhà vào buổi tối hôm đó.

Trở về nhà và hướng nội, tôi nhận ra rằng tôi có tâm tranh đấu và chính nó đã khiến tôi bị bắt giữ.

Mùa xuân năm ngoái, tôi bị ngã và bị gãy một xương ở bả vai. Đó chính là lúc tôi trải nghiệm huyền năng chữa bệnh kì diệu của Đại Pháp. Tôi lập tức luyện công và không cần chữa trị y tế. Tôi không nghỉ ngày nào và tiếp tục đi làm.

Ba ngày sau khi tôi bị ngã, tôi đã tới bệnh viện để chụp X-quang. Tôi đưa phim chụp cho đồng nghiệp của tôi xem và nói với họ nguyên do tại sao tôi lại hồi phục nhanh chóng đến vậy. Tất cả họ đều vô cùng kinh ngạc bởi huyền năng chữa trị của Đại Pháp. Nhiều người đã đồng ý thoái ĐCSTQ.

Tôi nhận ra rằng việc hành xử như một người chân tu vô cùng quan trọng và cần luôn luôn ghi nhớ trách nhiệm của một đệ tử Đại Pháp khi mâu thuẫn hay khổ nạn xảy đến. Tôi phải đồng hóa với Pháp và chính lại bản thân.

Tôi không thể làm được gì nếu không có Pháp. Dù những khổ nạn dường như có khó khăn đến nhường nào, thì sau tất cả, chúng chỉ là những khảo nghiệm. Chúng chính là những cơ hội để tôi đề cao tâm tính và cải thiện bản thân.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/12/24/339304.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/1/7/161040.html

Đăng ngày 19-2-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share