Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-11-2016] Mẹ tôi đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi năm tôi 12 tuổi. Ban đầu tôi không có nhận thức sâu sắc về Đại Pháp, nhưng sau một thời gian dài học Pháp, tôi đã minh bạch ra rằng Đại Pháp thật vô cùng quý giá.

Tiêu trừ nghiệp bệnh

Mẹ tôi là người đầu tiên trong gia đình tu luyện. Không lâu sau, tất cả bệnh tật của mẹ đều biến mất và bà không cần dùng thuốc nữa. Sau khi chứng kiến sức khỏe của mẹ được cải thiện như vậy, cả nhà tôi, lần lượt từng người một, đều bắt đầu tu luyện Đại Pháp.

Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp dạy tôi làm một người tốt như thế nào. Tôi chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và không còn gây mâu thuẫn với các bạn cùng lớp của mình nữa.

Từ khi còn nhỏ tôi đã bị ho rất nhiều, nhưng bệnh ho của tôi đã biến mất sau khi tôi tu luyện. Lưng của tôi cũng hơi bị gù. Nhờ luyện tập các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp, lưng của tôi đã tự thẳng trở lại.

Tôi bị nổi một số cục u sưng đau đớn chứa đầy mủ, nhưng tôi hiểu rằng đó là một trạng thái tiêu trừ nghiệp lực, do đó tôi đã không bận tâm tới chúng và chúng tự biến mất.

Sư phụ đã giảng:

“Gốc của bệnh đã được dứt bỏ, chỉ còn chút dư khí đen kia để nó tự chạy xuất ra, để cho chư vị chịu một chút khó khăn, chịu một chút tội [khổ] ấy mà thôi; chư vị mà không chịu đựng một chút nào thì không thể được.” (Chuyển Pháp Luân)

Phân phát tài liệu Đại Pháp ở trường học

Ngay cả khi cuộc bức hại trở nên tàn ác nhất thì cả gia đình tôi vẫn kiên định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi học các bài giảng mới của Sư phụ và dần minh bạch ra lý do dẫn đến cuộc bức hại tàn ác này và sứ mệnh mà những học viên chúng ta cần gánh vác. Tôi biết rằng mình phải giảng chân tướng để cứu người. Do đó tôi đã tận dụng cơ hội để giảng những chân tướng về Đại Pháp cho những người quanh tôi.

Một trong những người bạn cùng lớp phổ thông của tôi mà tôi đã từng gặp từ hồi học tiểu học cũng là một học viên. Chúng tôi thường phối hợp với nhau để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho các bạn trong trường chúng tôi. Tôi mang các tài liệu từ nhà đi và chúng tôi phân phát tài liệu mỗi khi có cơ hội.

Một ngày, trường tôi tổ chức buổi lễ kéo cờ. Cả hai chúng tôi đứng lùi lại phía sau để không phải tham gia vào hoạt động ấy. Chúng tôi tới một số lớp học để phân phát tài liệu Đại Pháp trong khi những bạn học sinh khác và thầy cô giáo đang ở bên ngoài.

Trong lúc chúng tôi đang phân phát tài liệu thì một bạn học sinh, cũng là bạn cũ của tôi từ hồi tiểu học đột nhiên bước vào lớp. Bạn hỏi chúng tôi đang làm gì. Tôi đưa cho bạn một tờ rơi mà chúng tôi đang phân phát để bạn đọc và minh bạch chân tướng. Sau đó tôi biết bạn ấy tin những chân tướng về Đại Pháp và đã ủng hộ nỗ lực của chúng tôi.

Các học viên không lợi dụng sự nhầm lẫn của người khác

Sau khi tốt nghiệp phổ thông, tôi học đại học ở một thành phố khác. Những bạn đồng tu lo lắng rằng tôi có thể sẽ bị rớt trong tu luyện khi không có môi trường tu luyện là gia đình. Họ thường xuyên gọi điện để nhắc nhở tôi rằng cần tinh tấn.

Khi đến trường đại học, tôi được phân vào một phòng ký túc xá cùng năm bạn khác. Tôi mua một chiếc thẻ điện thoại ở cửa hàng của kí túc xá. Tôi mua chiếc thẻ 30 nhân dân tệ và đưa đủ số tiền đó, nhưng họ lại đưa nhầm cho tôi thẻ 50 nhân dân tệ. Tôi ngay lập tức đưa trả lại và nhắc họ đã nhầm.

Một người bạn cùng phòng tôi đã nghe được điều đó và hỏi tôi rằng có phải tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không. Tôi rất ngạc nhiên khi bạn ấy hỏi câu hỏi đó. Tôi nghĩ rằng bạn đã minh bạch chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp hoặc ít nhất bạn ấy biết rằng các học viên sẽ không bao giờ lợi dụng sự nhầm lẫn của người khác.

Sự việc này giúp tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho tất cả những bạn cùng phòng của tôi ngay lập tức. Tôi nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và vụ tự thiêu ở Thiên An Môn là do chính quyền dàn dựng. Họ đồng ý thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Kể từ đó, tôi học Pháp và luyện công ngay trong phòng ký túc xá.

Chiếc cặp bị mất trở về

Trên đường trở về trường tôi đã mang theo mấy chục cuốn Cửu Bình và những tài liệu giảng chân tướng khác trong cặp. Khi tôi xuống xe buýt tại trường đại học, cả tài xế xe buýt và tôi đều không tìm thấy chiếc cặp đâu.

Tôi đi về phòng kí túc xá và ngay lập tức phát chính niệm. Tôi cũng hướng nội và nhận ra những chấp trước người thường của mình là nguyên nhân gây ra vấn đề này.

Tôi gọi điện về cho gia đình và kể lại sự việc. Tôi biết họ sẽ phát chính niệm để giúp tôi thanh trừ can nhiễu của tà ác. Chiếc cặp được đưa lại cho công ty xe buýt và họ đã thông báo cho tôi.

Lúc đó, cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp vô cùng tàn khốc và túi xách thường xuyên bị kiểm tra ở các trạm xe buýt. Sẽ rất nguy hiểm nếu tôi đi lấy lại chiếc cặp. Gia đình đã nhắc nhở tôi tăng cường chính niệm.

Tôi đi tới trạm xe buýt để lấy lại cặp sách. Tất cả tài liệu đều còn nguyên vẹn và không ai kiểm tra cặp của tôi.

Sống sót sau một tai nạn xe hơi nghiêm trọng

Một vài năm trước, tôi cùng cha mẹ và chị gái lái xe về nhà. Trong khi băng qua gầm cầu, một chiếc xe tải lớn chở đá đi ngược hướng chúng tôi đang tiến lại gần. Một chiếc xe hơi khác cố gắng vượt qua chiếc xe tải bằng cách băng qua làn đường chúng tôi đang đi.

Để tránh va chạm, tôi bẻ tay lái lái xe về phía mé đường. Xe của chúng tôi lao xuống một con mương cạn nước, xe bị lật và lộn ngược.

Mẹ tôi kêu lớn: “Xin Sư phụ cứu chúng con!” Bị kẹt trong con mương, động cơ tiếp tục chạy và gây ra những âm thanh vô cùng kinh khủng. Tôi lo lắng chiếc xe sẽ phát nổ và muốn thoát ra ngoài, nhưng tôi không thể mở được cửa xe. Tất cả chúng tôi đã xin Sư phụ giúp đỡ.

Thật may mắn, nhiều người gần đó thấy chúng tôi gặp tai nạn nên đã chạy lại và kéo chúng tôi lên. Phần đầu và mắt của bố tôi bị chảy máu và có một vài mảnh kính vỡ đâm vào mặt ông. Chị tôi bị một vết cắt rất sâu ở đầu và vết thương chảy rất nhiều máu. Tôi và mẹ tôi không bị thương gì. Một chiếc xe tải dừng lại và đưa chúng tôi tới bệnh viện tỉnh.

Đêm hôm đó cha và chị gái tôi ở lại bệnh viện. Cha tôi quyết định xuất viện vào ngày hôm sau mặc dù bác sĩ nói rằng mắt trái của ông có thể bị mù nếu ông không điều trị y tế phù hợp. Tuy nhiên, cha tôi hiểu rằng việc mắt trái của ông bị tổn thương là do những yếu tố tà ác ở không gian khác gây ra và bệnh viện cũng không thể chữa trị được.

Cha tôi nghe các bài giảng Pháp và luyện công hàng ngày, những vết thương đã lành lại chỉ trong một tuần. Những vết thương của chị tôi cũng khỏi rất nhanh chóng.

Chiếc xe của chúng tôi vỡ tan tành. Một chiếc xe tải kéo chiếc xe ra khỏi cái mương và đưa tới bãi phế liệu. Ngay cả vô-lăng cũng bị uốn cong và méo.

Những người chứng kiến đều nói rằng họ không hiểu làm thế nào mà tôi có thể sống sót sau tai nạn đó, chứ chưa nói đến không bị thương một chút nào. Chúng tôi thật không dám tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu chúng tôi không được Sư phụ bảo hộ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/11/27/338036.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/1/7/161045.html

Đăng ngày 19-2-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share