Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 31-12-2016]

Tôi từng bị trầm cảm và gặp các vấn đề về dạ dày, nhưng sức khỏe của tôi đã nhanh chóng hồi phục khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã được thụ ích nhiều từ việc tu tập đến mức tôi cho mọi người biết về Đại Pháp bất cứ khi nào có thể.

Sư phụ tịnh hóa thân thể tôi

Tôi từng thường xuyên bị khó thở và không thể ngủ được vì lo lắng. Do ăn ít nên tôi rất gầy. Tôi phải dùng nhiều loại thuốc Trung y và Đông y trong vòng bốn năm, nhưng tất cả những gì tôi nhận được chỉ là một hóa đơn tiền thuốc tốn kém cần trả mỗi tháng. Cuộc sống của tôi là nỗi thống khổ.

Năm 2010, một học viên Pháp Luân Công đã đưa tôi một bản Chuyển Pháp Luân và nói: “Chị hãy đọc cẩn thận cuốn sách này, sẽ giúp chị cải thiện sức khỏe. Chị cần nhớ rằng đó không phải một cuốn sách thông thường. Có thể chị sẽ trải qua một số can nhiễu trong khi đọc, nhưng hãy chắc chắn rằng chị đọc hết cuốn sách.” Giấc ngủ của tôi được cải thiện sau khi đọc sách vài ngày. Hơn thế nữa, tôi đã không dùng bất cứ dược liệu gì trong thời gian này, và tôi cảm thấy nhẹ nhàng và dễ chịu. Do vậy tôi đã quyết định vứt bỏ hết thuốc đang dùng.

Các học viên trong cuộc sống hàng ngày cần chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Đại Pháp. Một ngày, trong khi đỗ xe tôi đã va vào một chiếc xe khác. Ai đó nói với tôi rằng cứ việc rời đi mà không cần phải cho người chủ xe biết, nhưng tôi không nghe theo bởi tôi tu Chân và cần phải chịu trách nhiệm với tổn hại mà tôi đã gây ra.

Sau khi nói chuyện với người chủ xe, tôi đồng ý bồi thường 400 Nhân dân tệ như anh ấy đòi hỏi. Một người phía sau nói nhỏ với tôi rằng với hư hại này thì chỉ đáng 200 Nhân dân tệ. Tuy nhiên, tôi không tranh luận và trả toàn bộ số tiền.

Sư phụ giảng:

“Khó là khó ở chỗ chư vị chịu thiệt thòi một cách minh bạch rõ ràng nơi lợi ích người thường, với lợi ích thiết thân bày trước mắt, chư vị có bất động tâm hay không?” (Chuyển Pháp Luân)

Một lần trong lúc đang luyện công, tôi trải qua cơn đau dạ dày dữ dội. Con gái tôi, đang học lớp bốn, nói rằng cứu được một người là không hề dễ. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đang khích lệ tôi qua lời của con gái tôi. Tôi âm thầm nhẫn chịu, và rồi cơn đau biến mất.

Sư phụ giảng:

“Khi chư vị càng thấy khó chịu thì tức là ‘vật cực tất phản’, toàn bộ thân thể chư vị cần được tịnh hóa hết, cần phải được tịnh hóa toàn bộ” (Chuyển Pháp Luân)

Sư phụ đã tịnh hóa thân thể tôi nhiều lần, tôi thường cảm thấy Pháp Luân xoay chuyển ở nhiều chỗ trên thân thể của mình.

Cho người nhà biết về Đại Pháp

Sức khỏe của tôi được cải thiện rõ rệt trong vòng ba tháng luyện tập. Tôi đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho chồng tôi, nhưng anh ấy trở nên nổi giận với tôi. Hành vi đó tương đối trái ngược với tính cách điềm đạm thường ngày của anh. Tôi đã thất vọng vì tôi biết rằng anh đã bị ảnh hưởng sâu sắc bởi tuyên truyền của Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) về Pháp Luân Công.

Trước phản ứng mạnh mẽ của chồng, tôi nói với anh rằng tôi sẽ không tu luyện nữa. Nhưng tôi vẫn luyện công và học Pháp khi vắng mặt chồng.

Vợ chồng tôi trở nên thờ ơ và hiếm khi giao tiếp với nhau. Tôi nghĩ tôi đã loại bỏ được cái tình đối với chồng mình, cho tới khi tôi tìm thấy các tin nhắn anh gửi cho một người phụ nữ khác trong điện thoại. Tâm oán hận và ghen tuông của tôi nổi lên.

Tôi nhìn đi nhìn lại những tin nhắn đó ba lần và nói chuyện với chồng tôi về nội dung đó mỗi lần tôi đọc tin. Tôi nói về những khó khăn mà chúng tôi đã cùng nhau vượt qua trong những ngày mới kết hôn, về những trách nhiệm mà một người đàn ông cần gánh vác cho gia đình, và về nguyên lý nghiệp báo. Cuối cùng, chồng tôi nói anh ấy sẽ không gửi tin nhắn cho người phụ nữ đó nữa.

Những sự việc này đã dày vò tâm trí tôi trong suốt hai năm. Người phụ nữ đó làm cùng công ty với chồng tôi, do vậy tôi thường nghi ngờ và ghen tuông.

Tôi đã nỗ lực tu bỏ các chấp trước vào việc có một cuộc sống hoàn hảo, vào tình cảm đối với chồng, và tâm oán hận.

Hàng ngày, tôi chăm sóc chồng chu đáo, giúp đỡ anh ấy trong công việc, và thay đổi thái độ của tôi đối với mẹ chồng.

Vào các dịp nghỉ lễ tôi thường tới thăm và tặng quà bà, giúp bà các việc vặt trong nhà. Tôi nói chuyện với bà về Đại Pháp, và bà có thể nhận thấy thái độ của tôi đã thay đổi như thế nào. Thậm chí bà đã thoái khỏi các tổ chức của ĐCSTQ.

Các thành viên trong gia đình chồng tôi đều làm kinh doanh. Tôi ít khi trò chuyện với họ. Tôi đã buông bỏ tâm tật đố và kiêu căng để trở nên hòa đồng cùng mọi người. Tôi nói với họ về Đại Pháp, và họ sẵn sàng chấp nhận chân tướng. Họ đã rất ngạc nhiên trước sự thay đổi ở tôi nhờ tu luyện Đại Pháp.

Con gái nhỏ của tôi cũng bắt đầu tu luyện, và chiểu theo các nguyên lý của Đại Pháp. Kết quả là cháu có mối quan hệ tốt với các bạn trong lớp và học tập rất tốt.

Bà nội của chồng tôi được chẩn đoán mắc ung thư vú giai đoạn cuối ở tuổi 89. Bà không làm phẫu thuật vì gia đình bà lo lắng về các rủi ro có thể gặp ở độ tuổi của bà. Tôi bật cho bà nghe các bài giảng của Sư phụ, mỗi ngày bà nghe hai bài giảng.

Hai tuần sau đó, bà thấy đau ở lưng và vai, và bên ngực phải rỉ ra dịch lỏng màu vàng. Tôi nói với bà rằng Sư phụ đang tịnh hóa cơ thể cho bà và khuyên bà kiên trì nghe các bài giảng.

Năm tháng sau đó, mọi người đều vui mừng vì sức khoẻ bà đã cải thiện đáng kể. Nhân cơ hội này tôi đã giảng chân tướng cho cô tôi và bác tôi và giúp họ thoái Đảng.

Cho mọi người nơi làm việc biết về Đại Pháp

Tôi là một giáo viên trung học và thường cảm thấy mệt mỏi khi đứng lớp, tuy nhiên sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công sức khỏe tôi cải thiện rõ rệt. Tôi làm việc chăm chỉ, vui vẻ với học sinh và được học trò kính trọng. Trong lớp tôi thường kể các câu chuyện về giá trị truyền thống và bật các bộ phim liên quan đến tín ngưỡng tâm linh. Do đó, tôi đã tạo được nền tảng để nói với học trò về Đại Pháp và cuộc bức hại.

Mỗi lớp có khoảng trên 50 học sinh, thì trên 40 em đã thoái khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Hơn 50 học sinh ở lớp học khác đã thoái Đảng. Rất nhiều đồng nghiệp của tôi cũng làm tam thoái.

Tu luyện tinh tấn nhờ hướng nội

Trong lần tranh luận với một học viên khác, tôi đã che giấu tâm oán hận với cô trong tim mình.

Ngày đó chúng tôi ra ngoài để phát tài liệu thông tin về Đại Pháp và đã phàn nàn về nhau. Kết cục là chúng tôi gặp phải sự cố trên đường. Tôi thì bị mắc kẹt vì tắc đường, còn cô ấy suýt nữa bị bắt trong khi phát tài liệu cho mọi người.

Tôi biết những thiếu sót của chúng tôi có thể gây ra rắc rối nếu chúng tôi không chịu buông bỏ chúng. Tuy nhiên, tôi đã không loại bỏ than phiền của mình về đồng tu. Chúng tôi có cuộc tranh luận khác vài ngày sau đó. Cô ấy gợi ý rằng tôi đưa một chiếc USB có thông tin về Đại Pháp cho người phụ nữ đã chỉ đường cho tôi. Tôi nghĩ rằng điều đó thật lãng phí nếu như chúng tôi không cho bà biết về Đại Pháp trước.

Một đồng tu khác lặng lẽ lắng nghe tôi và nói rằng chúng tôi nên hướng nội.

Sau khi về tới nhà, tôi nhận ra rằng mình nên hoàn toàn buông bỏ tâm phàn nàn.

Sư phụ giảng:

“Mọi người ai với ai cũng tốt, không có xung đột về lợi ích, không có can nhiễu nhân tâm, chư vị ngồi nơi kia thử hỏi tâm tính đề lên cao là sao?. Như thế không thể được. Con người phải qua thực tế mà thực sự ‘ma luyện’ bản thân mới có thể đề cao lên” (Chuyển Pháp Luân)

Che giấu các chấp trước không phải là tiêu chuẩn của một người tu luyện. Điều đó là không chân thành và cũng không rộng lượng.

Chúng tôi đã có cuộc trao đổi cởi mở vào ngày hôm sau, và mỗi người đều nhận ra thiếu sót của mình.

Hướng nội thực sự là Pháp bảo. Không quan trọng là ai đúng ai sai vì chúng ta cùng đang trong quá trình tu luyện. Điều quan trọng nhất là chúng ra nhận ra được những thiếu sót của mình và tu bỏ chúng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/12/31/339142.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/1/30/161963.html

Đăng ngày: 16-2-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share