Bài viết của Thanh Chi, con gái một học viên Pháp Luân Công

[MINH HUỆ 17-1-2017] Tôi là một giáo viên mầm non ở Trung Quốc. Tôi không tu luyện Pháp Luân Công (hay còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp), nhưng từ tận đáy lòng mình, tôi muốn chia sẻ một cách khách quan nhất về Pháp Luân Công, bởi vì mẹ tôi, năm nay đã ngoài 80 tuổi, là một học viên Pháp Luân Công. Thông qua bà, tôi đã được chứng kiến những lợi ích tuyệt vời của Pháp Luân Công. Tu luyện Pháp Luân Công đã khiến cơ thể mẹ tôi khỏe mạnh, tâm tính cởi mở, thiện lương, và khoan dung.

Pháp Luân Công đã cứu cuộc đời của mẹ tôi

Mẹ tôi từng bị nhiều bệnh tật hành hạ, bao gồm bệnh viêm gan mãn tính, bệnh cao huyết áp, viêm thận, viêm tuyến lệ và lao phổi. Bà không thể ngủ nằm vì máu từ trong miệng bà sẽ rỉ ra ngoài. Cơ thể bà luôn suy nhược. Mặc dù bà thường xuyên được chăm sóc y tế và uống hàng vốc thuốc mỗi ngày, nhưng điều đó không giúp gì được cho bà. Khi anh cả của tôi qua đời vì bệnh viêm gan ở tuổi 39, mẹ tôi đã tan nát cõi lòng. Ngày nào bà cũng khóc rồi suy sụp tinh thần. Bà muốn kết liễu cuộc đời của mình. Tôi thực sự rất lo lắng cho bà.

Trong quãng thời gian khó khăn nhất ấy, một người bạn của mẹ tôi đã giới thiệu Pháp Luân Công cho bà. Bà ấy bảo mẹ tôi rằng: “Em sẽ cho chị mượn một cuốn sách. Cuốn sách có thể mở cửa tâm hồn chị và giúp chị cải thiện sức khỏe.” Mẹ tôi đã đọc hết một mạch cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Bà đã hiểu được các nguyên lý của Pháp Luân Công. Cuốn sách này nói về ý nghĩa nhân sinh của cuộc đời, cũng như nói về quan hệ nhân duyên giữa người với người. Cuối cùng bà đã buông bỏ được cảm giác dày vò về cái chết của anh trai tôi và quyết định tu luyện Pháp Luân Công. Tôi cảm thấy rất mừng cho mẹ và tự hỏi làm thế nào mà một quyển sách lại có sức mạnh kỳ diệu đến như vậy.

Một tuần tu luyện Pháp Luân Công đã giúp mẹ tôi có cảm giác tràn đầy năng lượng và tinh thần phấn chấn. Mẹ tôi đã cố gắng giảm dần liều lượng thuốc và cuối cùng không còn phải dùng tới bất kỳ loại thuốc nào nữa. Trước khi bà kịp nhận ra thì mọi bệnh tật của bà đã biến mất hoàn toàn. Kể từ đó bà không còn phải dùng thuốc và trở nên khỏe mạnh hơn rất nhiều suốt 18 năm qua. Anh hai tôi thường bảo các con của anh ấy rằng: “Bà nội các con lớn tuổi nhất trong nhà, nhưng lúc nào bà cũng khỏe nhất. Các con xem, bà thậm chí còn không bị cảm lạnh trong mùa đông giá buốt này.”

Năm 2009, mẹ tôi phải trải qua một cuộc phẫu thuật răng. Trong một lần đi khám bác sỹ nha khoa, bà đã nhổ liền một lúc tám chiếc răng. Mặc dù sau đó bà không uống một viên thuốc kháng sinh hay giảm đau nào, nhưng bà đã không thấy đau đớn gì hết. Nướu của bà hồi phục rất nhanh. So với trường hợp của chồng tôi, mặc dù chỉ phải nhổ một cái răng nhưng mặt của anh ấy bị sưng tấy đau đớn khủng khiếp.

Mùa thu năm 2014, mẹ tôi tham gia một chuyến du lịch tới thăm vùng núi Cửu Hoa Sơn. Ngọn núi cao hơn 1.000 bậc. Tất cả những người già đều phải đi xe điện mới lên được đỉnh núi, nhưng mẹ tôi, ở tuổi 80, đã tự mình leo núi. Sự dẻo dai của bà đã gây ấn tượng cho những du khách khác trên đỉnh núi, một vài người đã giơ ngón tay cái lên khen ngợi bà.

Mẹ tôi được tôn trọng vì đức tính lương thiện và nhẫn nại của bà

Mẹ tôi luôn hành xử chiểu theo những nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Công, và bà đã trở thành một người rất lạc quan, có khả năng truyền cảm hứng và rất chu đáo.

Năm 2011, gia đình nhà nội nhà tôi đi tảo mộ. Về lý mà nói thì cha và chú tôi, mỗi người sẽ phải chịu một phần chi phí. Cha tôi thì đã qua đời, còn mẹ tôi thì thu nhập không được tốt, nhưng thông cảm với cảnh nhà nông có thu nhập thấp của chú tôi, mẹ tôi đã trang trải toàn bộ chi phí. Sự tốt bụng của bà khiến chú tôi rất xúc động. Được chứng kiến sức khỏe cũng như tấm lòng bao dung của mẹ, chú tôi cũng đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.

Sau khi tốt nghiệp đại học, một người em họ của tôi đã tìm được việc trong thành phố nơi chúng tôi ở. Cậu ấy không có tiền thuê nhà trọ, vì thế mà mẹ tôi đã mời cậu ấy đến ở với chúng tôi. Khi cậu ấy cưới vợ, mẹ cậu ấy (em họ của mẹ tôi) không có đủ tiền để trang trải cho đám cưới. Mẹ tôi đã lấy hơn 10.000 Nhân dân tệ tiền tiết kiệm của bà để lo đám cưới cho cậu. Sau đó, vợ cậu cũng xin được một công việc giảng dạy tại khu vực ngoại ô thành phố nơi chúng tôi ở. Vào ngày cuối tuần, hai vợ chồng cậu thường đến nhà chúng tôi ở. Họ đã sống cùng gia đình tôi mấy năm. Mẹ tôi không lấy một đồng nào của họ. Khi dì tôi mắt đẫm lệ cảm ơn mẹ, mẹ đã nói: “Sư phụ của chị đã dạy chị làm điều đó. Em có thể cảm ơn Sư phụ của chị.” Dì tôi đã chắp hai tay trước ngực ở thế hợp thập và nói: “Sư phụ, con xin cảm ơn Ngài!” Dì ấy đã nói với mẹ tôi “Em biết rằng những điều nói trên truyền hình về Pháp Luân Công là sai. Chị rất tốt bụng và mạnh khỏe. Pháp Luân Công rất tuyệt vời! Em cũng muốn tìm hiểu về nó!” Dì tôi cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.

Mẹ tôi cũng luôn đối xử từ bi và khoan dung với những người không phải họ hàng ruột thịt của mình. Trước khu chung cư tôi ở có một dãy nhà kho chứa hàng. Nhà nào cũng có một cái kho. Mấy năm trước, mẹ tôi đã thuê một công nhân đến sửa chữa mái của nhà kho này. Một người hàng xóm có kho cạnh kho nhà tôi nói rằng, người thợ này đã trèo lên mái nhà ông ấy và đã làm vỡ mái. Mẹ tôi đã nhờ người công nhân này sửa lại mái cho người hàng xóm. Sau đó khi trời mưa, người hàng xóm nói với mẹ tôi rằng, mái nhà ông bị giột. Mẹ tôi đã trả tiền cho người công nhân để anh ấy làm lại toàn bộ mái nhà kho cho người hàng xóm. Một thời gian sau, người hàng xóm lại đến và nói rằng kho nhà ông ấy vẫn bị giột. Mẹ tôi bình tĩnh nói với ông ấy: “Sao anh không thử tìm một thợ sửa chữa và tôi sẽ chi trả toàn bộ chi phí?” Và thế là mà mẹ tôi đã phải chi tổng cộng 3 lần để sửa mái nhà kho cho người hàng xóm của chúng tôi. Tôi không nghĩ rằng một người bình thường có thể kiên nhẫn nhiều đến vậy.

Khi một người hàng xóm lớn tuổi của chúng tôi phải nhập viện, không ai trong gia đình ông có thể nấu ăn cho ông, vì vậy mà mẹ tôi đã nấu ăn cho người hàng xóm và nhờ một người bạn mang thức ăn tới bệnh viện cho ông. Gia đình người hàng xóm đã rất cảm động. Giờ đây họ rất thân thiết với mẹ tôi. Mẹ tôi thường nói cho họ nghe về chân tướng của Pháp Luân Đại Pháp và chia sẻ với họ những tài liệu giảng chân tướng. Từ đó, họ đã ủng hộ Đại Pháp và thậm chí còn đọc cả sách Đại Pháp.

Tôi hoàn toàn ủng hộ mẹ tu luyện. Tôi rất biết ơn vì Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho tôi một người mẹ tuyệt vời, khỏe mạnh và lương thiện đến vậy! Tôi rất tự hào về bà! Dưới sự ảnh hưởng của mẹ, tôi đã bắt đầu đọc cuốn Chuyển Pháp Luân và niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/1/17/340842.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/2/6/162084.html

Đăng ngày 14-2-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share