Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-1-2017] Sư phụ giảng:

“Công là dựa vào tâm tính bản thân mà tu. Chư vị không thực tu, thì công ấy không thể tăng lên được, bởi vì ở đó nó có tiêu chuẩn tâm tính. Trong khi chư vị tăng công, [tại] cao tầng có thể nhìn thấy tâm chấp trước của chư vị, cái vật chất kia vứt bỏ rồi, trên đỉnh đầu sẽ xuất sinh một xích độ. Hơn nữa xích độ này là một [hình] thức tồn tại của công trụ; xích độ cao bao nhiêu, công trụ cao bấy nhiêu; nó đại biểu cho công mà bản thân chư vị tu được, cũng đại biểu cho tâm tính cao hay thấp của chư vị.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

“Bởi vì trong một không gian rất đặc thù, còn đồng thời tồn tại một thước đo tiêu chuẩn tâm tính, nó là có khắc vạch.” (Chuyển Pháp Luân Pháp giải • Trả lời câu hỏi tại buổi giảng Pháp tại Quảng Châu)

Trong nhiều năm qua, tôi đã có thể nhìn thấy cái xích độ dùng để đo chiều cao sự tu luyện của chúng ta. Nó tồn tại trong không gian khác. Tôi đã nhìn thấy tầng thứ của chính mình và tâm tính của người khác. Nó có khắc vạch, như Sư phụ đã mô tả.

Tầng thứ tâm tính của các đồng tu

Một lần, có một đồng tu đang chịu nghiệp bệnh liên tục phàn nàn về gia đình của bà ấy và nhiều chuyện khác. Khi lắng nghe, tôi cảm thấy tầng thứ tâm tính của bà ngang với của một người thường. Lúc đó, tôi nhìn thấy một nửa cốc nước cùng một cái thước ở gần nó. Tôi nghĩ rằng điều mình nhìn thấy là xích độ cho thấy dung lượng và tâm tính của bà.

Một lần khác, một đồng tu đến nhà tôi. Cô mắng tôi: “Cô có phải là người tu luyện không vậy? Cô tu sao vậy? Cô có chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn không?“ Tôi đã sửng sốt! Cô ấy càng lúc càng tức giận hơn, mặt tái đi, mắt long sòng sọc, môi rung lên. Khi tôi nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên, tôi đã nhìn thấy chiều cao tâm tính của cô đang tụt xuống. Tôi nhẹ nhàng nói chuyện với cô và mời cô vào nhà và bàn luận thêm về nó.

Nhìn thấy xích độ của chính mình

Cách đây vài năm, tôi sống cùng bố mẹ chồng. Chồng tôi là con trai trưởng trong gia đình. Em trai anh bị thất nghiệp. Hai vợ chồng tôi đã dùng tiền lương của mình để trợ giúp cho gia đình anh.

Một năm, trong bữa tối gia đình dịp Tết Trung Thu, chồng tôi khuyên em trai tìm một công việc. Cậu em trai của anh đã nổi điên lên trước sự ngạc nhiên của chúng tôi. Cậu đứng dậy, ném ly rượu của mình xuống sàn và chửi rủa. Cậu hét lên: “Anh là ai mà khuyên tôi? Vợ anh chẳng làm gì suốt cả ngày đấy thôi. Chị ta sống một cuộc sống an nhàn.”

Tất cả mọi người trong gia đình đều sửng sốt, vì em chồng tôi đã chửi mắng và buộc tội tôi là lười biếng. Em họ của chồng tôi đã nhìn tôi lo lắng. Chồng tôi đã đứng lên và bỏ đi để tránh mâu thuẫn. Mẹ chồng tôi bắt đầu khóc. Bố chồng tôi không biết phải làm gì. Con gái tôi sợ đến nỗi cháu không thể nói được lời nào.

Tôi ngồi đó và bình tĩnh tiếp tục dùng bữa, như thể lời của cậu ấy chẳng dính dáng gì đến tôi. Một luồng năng lượng ấm áp bất chợt đổ vào toàn thân tôi từ đỉnh đầu. Tôi biết đó là Sư phụ đã ban phúc cho tôi. Tôi vô cùng biết ơn Ngài. Trong không gian khác, tôi đã nhìn thấy xích độ của mình tăng lên. Mặc dù em rể của tôi đã chửi mắng tôi, nhưng tôi không tranh cãi với cậu ấy vì một người tu luyện biết tại sao mâu thuẫn xảy ra. Tôi tiếp tục hành động như thể không có chuyện gì xảy ra.

Sư phụ giảng:

Anh ta ức hiếp chư vị thì sẽ cấp đức cho chư vị, chư vị lại tiêu nghiệp, chư vị không đối đãi giống như anh ta, trong tâm rất bình tĩnh, thì tiêu chuẩn tâm tính của chư vị cao, tâm tính có một xích độ ở trên đầu, ở trên đầu xích độ này cao bao nhiêu, công cao bấy nhiêu. Tâm tính chư vị cũng cao lên, công cũng cao lên, nghiệp của chư vị cũng chuyển hoá thành đức, anh ta còn cấp cho chư vị đức, chư vị nhất cử tứ đắc. Chư vị còn không cảm ơn anh ta, thực sự phải cảm ơn anh ta từ đáy lòng. (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney [1996])

Tuy nhiên, không phải lúc nào tôi cũng có thể giữ vững được tâm tính của mình.

Một ngày, các đồng nghiệp của tôi đang nói chuyện và phàn nàn về mức lương thấp của họ. Tôi đã tham gia cùng họ và cũng bắt đầu phàn nàn. Khi tôi đang bày tỏ sự thất vọng của mình, một người trong số họ đột nhiên quay sang tôi và nói một cách nghiêm túc: “Sao cô lại tham gia vào câu chuyện của chúng tôi? Không phải cô đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sao? Không phải cô đã đề cao tiêu chuẩn của mình và xem nhẹ những chuyện tầm thường này sao? Sao cô lại có thể phàn nàn giống chúng tôi vậy?”

Trước khi cô ấy nói xong, tôi đã nhận ra rằng mình sai. Tôi liền lập tức im lặng và ngẫm nghĩ về hành động của mình. Tôi đột nhiên nhìn thấy xích độ. Có hai vạch trên cái thước: một vạch cao hơn và một vạch thấp hơn. Tôi biết tâm tính của mình đã hạ xuống ngay khi tôi bắt đầu phàn nàn với các đồng nghiệp. Tôi lập tức cảm thấy vô cùng hối hận!

Tôi nhận ra rằng mình đã không làm tốt việc loại bỏ chấp trước vào lợi ích cá nhân. Sư phụ hẳn đã điểm hóa cho tôi thông qua lời phê bình của người đồng nghiệp. Tôi vẫn còn xấu hổ khi nhớ lại sự việc này.

Tôi đã nhìn thấy cái xích độ đó vài lần trong khi nhẩm Pháp. Sư phụ giảng:

“[Để] đo tâm tính cao đến đâu, còn có một cái xích độ. Xích độ và công trụ không tồn tại trong cùng một không gian, mà đồng thời tồn tại. Tâm tính chư vị tu lên rồi; chẳng hạn như tại nơi người thường, người khác [nhục] mạ chư vị một câu, chư vị chẳng nói gì, tâm chư vị thật thản nhiên; đánh chư vị một đấm, chư vị cũng chẳng nói chi, chỉ mỉm cười, bỏ qua; [đó là] tâm tính chư vị đã lên rất cao.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Trải nghiệm này đã nhắc nhở tôi hướng nội, tiếp tục đề cao tâm tính và thực tu bản thân mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/1/11/340699.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/1/18/161177.html

Đăng ngày 11-2-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share